Chương 262
Dung Vương bật cười, đã sớm đoán được là cô sẽ nói vậy, giọng nói bỗng trở nên khinh miệt: “Năm mươi triệu tệ! Số tiền này cô chạy tin cả đời cũng không kiếm được đâu!”.
Hứa Tịnh Nhi bĩu môi: “Nhưng bây giờ tôi bị cả cộng đồng mạng ném đá, còn bị fan của anh tấn công, toàn thân đều bị thương. Nếu tôi dừng tay tại đây, thì sau này sẽ bị gạch tên khỏi giới tin tức, ngay cả công việc cũng mất”.
Dung Vương cắn răng: “Giá cuối! Một trăm triệu tệ! Hứa Tịnh Nhi, làm người đừng tham lam quá, kẻo mất cả chì lẫn chài! Hãy biết đủ đi!”.
Một trăm triệu tệ…
Trước mắt Hứa Tịnh Nhi có vô số tờ tiền bay tới, cảm giác sắp bị đống tiền vây kín. Có một trăm triệu tệ này, thì cô sẽ tiến một bước lớn đến mục tiêu một tỷ tệ.
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, sau đó lên tiếng, rành rọt từng chữ: “Một trăm triệu tệ, đúng là tốt hơn nhiều rồi. Nhưng nguyên tắc của Hứa Tịnh Nhi tôi, cho dù anh tán gia bại sản cũng không mua nổi”.
“Cô có ý gì?”.
Hứa Tịnh Nhi ngả lưng về phía sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, nói: “Cái này mà anh cũng không nhìn ra sao? Tôi chỉ đùa anh thôi”.
“…”
Cho dù không tận mắt nhìn thấy biểu cảm lúc này của Dung Vương, Hứa Tịnh Nhi cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt tức điên lên của anh ta, nghĩ thôi cũng thấy hả dạ.
Quả nhiên, giọng nói giận dữ bị pha trộn của Dung Vương vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cô đã rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nhất quyết đối đầu với tôi, vậy thì tôi sẽ cho cô chết”.
Hứa Tịnh Nhi cười tít mắt đáp lại: “Câu này là tôi tặng anh. Để xem tôi sẽ dìm chết anh thế nào! Đồ súc sinh!”
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.
Nghe tiếng cụp vang lên, Vương Dung tái mét mặt. Điện thoại rơi rầm xuống đất, màn hình nứt vỡ. Anh ta vẫn không hiểu, bèn gạt phăng những thứ trên bàn. Anh ta cầm gây đánh gofl đập thẳng vào đầu gối tên vệ sĩ bên cạnh. Tên vệ sĩ ngã ra đất, đau tới mức cổ nổi cả gân xanh.
“Đồ bỏ đi, đến một con đàn bà mà cũng không quản nổi!”
Anh Hùng thấy vậy vội bước lên khuyên can: “Được rồi, bớt giận. Vấn đề quan trọng trước mắt cần giải quyết đó là nếu A Mỹ đứng ra vạch trần cậu thì sẽ lớn chuyện đấy. Dù sao cô ta cũng là trợ lý của cậu. Lời nói của cô ta rất có sức nặng!”
“Anh tưởng tôi không biết à?”, Dung Vương nổi giận đùng đùng.
“Tôi không nên giữ cái mạng chó của con tiện nhân đó để rồi nó quay lại cắn tôi!”
Anh Hùng vỗ vai Dung Vương, an ủi: “Tôi gọi điện thoại cho Mỹ Kỳ, có lẽ cô ta có cách giải quyết! Cậu đừng quá lo lắng!”
Sau khi nói chuyện xong với Mỹ Kỳ, vẻ đăm chiêu của anh Hùng đã biến mất. Anh ta còn cười và nói với Dung Vương: “Mỹ Kỳ đã có đối sách rồi! Hứa Tịnh Nhi dù có A Mỹ thì cũng không làm nên cơm cháo gì đâu!”
Đúng mười hai giờ chưa ngày thứ hai, Dung Vương lại lên tiếng phát biểu ở công ty giải trí.