CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 271

Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng ngủ, cô Lâm tiến tới chào hỏi, sau đó đưa cho cô một món đồ.

Đó là một tờ giấy, trên đó là nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, viết thời gian và địa điểm. Hứa Tịnh Nhi nhận ra đây là nét chữ của Cố Khiết Thần.

Quả nhiên, cô Lâm nói: “Trước khi ra khỏi nhà cậu chủ đã đưa cho tôi, bảo tôi chờ cô dậy thì đưa cho cô”.

Tuy không nói rõ ý nhưng Hứa Tịnh Nhi hiểu ngay, cuối cùng Cố Khiết Thần vẫn giúp cô hẹn được Cố Tuyết…

Thực ra Hứa Tịnh Nhi không hề xa lạ với Cố Khiết Thần như vậy, anh trước giờ là người đàn ông nói ít làm nhiều. Trước kia lúc hai người bên nhau, về cơ bản anh chẳng bao giờ nói những lời ngọt ngào, nhưng tất cả những việc anh làm cho cô đều ngập tràn yêu chiều và ấm áp.

Chính vì như vậy, cô mới dần dần lún sâu, sau đó không thể rút ra.

Tối hôm qua, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh thất thường, cuối cùng không biết làm sao, cô vẫn chọc giận anh, vốn cô cũng chẳng hy vọng gì.

Hứa Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhận tờ giấy, đáy mắt lóe lên tia sáng, nhất thời cũng không biết có cảm xúc gì.

Cô Lâm thấy thế, nói: “Cô chủ, cô đừng nghĩ là tôi nói đỡ cho cậu chủ, trong thời gian tôi ở đây, tôi thấy cậu chủ rất quan tâm đến chuyện của cô, chỉ là cậu ấy… Sau khi bố mẹ qua đời, chuyện gì cậu ấy cũng giữ trong lòng, không thích bày tỏ, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không có trái tim”.

Bàn tay của Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt tờ giấy kia, khẽ mím môi không nói gì.

Không phải là cô không cảm nhận được sự thay đổi gần đây của Cố Khiết Thần, chỉ là… cô không muốn nghĩ, hay nói cách khác là… không dám nghĩ nữa.

Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, dường như không nghe thấy gì, chỉ nói: “Chị Lâm, em đói rồi”.

Cô Lâm thở dài, nhưng không nói nữa, cười đáp: “Bữa sáng đã nấu xong rồi, là món trứng hấp cô thích ăn nhất”.

“Cảm ơn chị Lâm”.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Tịnh Nhi về phòng chuẩn bị thay quần áo ra ngoài. Lúc vào phòng thay đồ chọn quần áo, tầm mắt cô vô thức lướt qua từng hàng quần áo lót và áo vest. Ánh mắt cô đanh lại, rồi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Khiết Thần.

Điện thoại vang lên tiếng tinh tinh.

Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần lướt qua, sững lại, sau đó lập tức cầm điện thoại lên, mở khóa, vào mục tin nhắn.

[Cố Khiết Thần, cảm ơn anh.]

Anh nhìn chằm chằm mười mấy giây, khóe môi dường như nhếch lên một đường cong nhẹ, đầu ngón tay khẽ vuốt phần ghi chú của tin nhắn, khuôn mặt thêm nét dịu dàng.

Anh đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn giám đốc Phòng Kế hoạch đang run như cầy sấy, đầu túa mồ hôi lạnh. Rồi anh tháo nắp chiếc bút máy ra, vung bút lên ký cái roẹt vào tờ giấy, gập lại, vứt đến trước mặt giám đốc.

Giám đốc Phòng Kế hoạch bỗng chốc sững sờ.

Rõ ràng Cố tổng không hài lòng với phương án ông ta đưa ra, thậm chí nhìn khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của anh, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng một trận. Ai ngờ ngay sau đó, Cố tổng lại ký tên thông qua, hơn nữa nhìn vẻ mặt anh thì đúng là chuyển từ mưa sang nắng…

Vậy là tin nhắn vừa rồi đã cứu ông ta!

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi