Hứa Tịnh Nhi, mày thật là vô dụng, lúc nào cũng nói là buông bỏ Cố Khiết Thần, kết quả lại tự vả mặt mình rõ đau!
Hứa Tịnh Nhi thầm sỉ vả bản thân, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc thực sự nơi đáy mắt.
Cô không muốn để Tiêu Thuần biết suy nghĩ của mình, thậm chí còn nói vẻ chế giễu: “Ha, mình không vĩ đại đến mức đó đâu, chỉ là không muốn còn trẻ thế này đã thành góa phụ! Mình xông lên là vì tưởng rằng có thể đá bay con dao đó đi, ai ngờ mình đã đánh giá quá cao thân thủ của mình!”.
Tuy nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô biết rõ, lúc đó con dao đã sắp đâm vào người Cố Khiết Thần, làm gì có thời gian cho cô đá đi.
Cách duy nhất khiến anh không bị thương chính là chắn phía trước, lãnh trọn cú đâm này.
Bàn tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt chiếc chăn, nói mà mắt không chớp cái nào: “Nếu mà biết suýt nữa đã mất mạng, thì mình tuyệt đối sẽ không lao tới! Cho dù Cố Khiết Thần ngã trước mặt mình, thì mình cũng sẽ mặc kệ! Mình là người vô tâm lạnh lùng như vậy đấy!”.
Không, cho dù quay ngược thời gian, trở lại giây phút đó, thì cô cũng vẫn xông tới không chút suy nghĩ.
Lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi biết mình có thể nói dối một cách trơn tru như vậy.
Để che giấu suy nghĩ thật sự của bản thân, cô có thể biến những lời nói dối thành y như thật vậy sao?
Vừa dứt lời, Tiêu Thuần còn chưa kịp có phản ứng, Hứa Tịnh Nhi đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Khiết Thần không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ khi nào.
Cô thót tim, anh đã nghe được hết những lời nói “máu lạnh vô tình” vừa rồi của cô sao?
Ngay sau đó, người đàn ông cất bước đi tới, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tiêu Thuần tỉnh táo lại, nhìn thấy Cố Khiết Thần thì chào: “Anh Khiết Thần”.
Cố Khiết Thần bình thản gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: “Em về nghỉ ngơi đi, có anh ở đây là được rồi”.
Giọng điệu không được phép từ chối, lạnh lùng như mệnh lệnh.
Đáy mắt Tiêu Thuần lóe lên một tia thất vọng, rồi nhanh chóng biến mất.
Cô ấy mỉm cười, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, mình về đây, cậu nghỉ ngơi đi nhé, lúc khác mình lại vào thăm cậu”.
Tiêu Thuần nói xong, không chờ Hứa Tịnh Nhi nói câu nào, đã xách túi lên rồi quay người, nhanh chân rời đi.
Phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Hứa Tịnh Nhi cảm giác đôi mắt âm u của Cố Khiết Thần vẫn nhìn mình chằm chằm, khiến cô thấy sợ hãi.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ đành giả vờ đang rất yếu ớt, nhắm mắt lại, “ngủ” tiếp.
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh cởi áo khoác, tiếng kéo ghế, sau đó là tiếng anh ngồi xuống, và rồi là tiếng anh nói.
Giọng nói của Cố Khiết Thần rất nhỏ, cũng rất khàn, gần giống với cô lúc mới tỉnh lại, có vẻ như đã mệt mỏi trong thời gian dài.
“Hứa Tịnh Nhi”.
Anh gọi tên cô, giống hệt như tiếng gọi trong giấc mơ.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi không khỏi xao động.
Nhưng ngay sau đó là sự chất vấn: “Ai cho phép em đỡ nhát dao đó thay anh? Ai cho em xông tới?”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi cũng không hy vọng Cố Khiết Thần sẽ nhìn cô với con mắt khác vì đỡ được một nhát dao cho anh, nhưng… dù sao cô cũng vì cứu anh, còn suýt nữa mất mạng, anh không cảm kích cô thì chớ, lại còn vặn hỏi cô?
Hứa Tịnh Nhi lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa chua xót, khóe mắt cũng cảm thấy ươn ướt.
Phải rồi, đây mới là những lời Cố Khiết Thần sẽ nói…
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Khiết Thần lại khiến cô chấn động.