CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 310

Hứa Tịnh Nhi vừa mệt vừa thở dốc, lại có chút buồn bực, không muốn tắm cùng Cố Khiết Thần. Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình muốn ra khỏi phòng tắm, nhưng bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần giữ chặt cổ chân cô, kéo cô trở về.

Cô cảm thấy Cố Khiết Thần chắc chắn là đang trả thù, trả thù vừa nãy cô từ chối yêu cầu sinh em bé cho anh.

Xưa nay mỗi lần anh tức giận đều không nói chuyện, anh chỉ dùng hành động để chứng minh rằng anh nổi giận rồi.

Khi Cố Khiết Thần bế Hứa Tịnh Nhi về giường, Hứa Tịnh Nhi đã thiếp đi. Cố Khiết Thần ôm cô vào lòng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Anh ích kỷ, ích kỷ không muốn mất đi cô lần nữa, cho nên… anh cũng sẽ học cách không từ thủ đoạn, biến thành bộ dạng mà mình chán ghét nhất.

Lần duy nhất anh muốn từ bỏ Hứa Tịnh Nhi là vào ba năm trước.

Tối hôm đó, anh cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc nhẫn và điện thoại đặt trên bàn trà. Anh buộc mình lựa chọn điện thoại, lựa chọn từ hôn.

Anh thật sự nghĩ rằng Hứa Tịnh Nhi chỉ là sai lầm có thể sửa đổi trong cuộc đời anh, rồi anh cũng sẽ xóa đi được sai lầm đó, xưa nay chưa bao giờ có chuyện gì mà Cố Khiết Thần anh làm không được. Kết quả, anh đã đánh giá cao bản thân mình.

Đồng thời cũng đã đánh giá thấp Hứa Tịnh Nhi đột nhiên bước vào trái tim anh. Tình yêu đối với anh mà nói, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ không dính vào, nào ngờ trong lúc bất tri bất giác, anh vẫn rơi sâu vào chiếc bẫy của Hứa Tịnh Nhi, không thể thoát ra…

Đáng buồn nhất là, khi anh lựa chọn từ hôn, điều anh mong chờ không phải là Hứa Tịnh Nhi chấp nhận kết quả đó, mà là Hứa Tịnh Nhi kiên định nói với anh một câu: Cố Khiết Thần, em vẫn muốn gả cho anh.

Ngày hôm sau, Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy eo mỏi lưng đau, qua khóe mắt liếc thấy bao lì xì đặt ở tủ đầu giường. Nhớ tới tấm thẻ đen ở bên trong, ánh mắt cô có chút phức tạp.

Cô nghĩ có lẽ tấm thẻ đen này cũng chỉ là để làm màu trước mặt ông nội mà thôi.

Thứ không thuộc về mình, cô đã tập thói quen không tham lam nữa. Không tham lam thì sẽ không có hi vọng, cũng sẽ không bị tổn thương…

Cô rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, vừa khéo nhìn thấy Cố Khiết Thần đi vào phòng, trên người mặc đồ thể thao, phỏng chừng vừa mới chạy bộ buổi sáng về.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn biết điều đi lấy bao lì xì kia, sau đó đến trước mặt Cố Khiết Thần, đưa bao lì xì cho anh: “Trả cho anh!”.

Cố Khiết Thần rủ mí mắt, nhìn bao lì xì trong tay cô, bên trên có hình hai đứa bé người gốm đang cười thật tươi. Nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra, đường viền khuôn mặt của bé trai là anh, đường viền khuôn mặt bé gái là Hứa Tịnh Nhi.

Đường nhìn của anh lại quay về gương mặt của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt trước nay luôn trầm lặng, giọng nói rất nhẹ: “Thứ tôi tặng đi rồi sẽ không lấy lại”.

“…”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi