Chương 316
“…”.
Hứa Tịnh Nhi lịch sự gật đầu chào, rồi vòng qua tay anh ta, đi về phía cửa.
Từ Soái chạy đuổi theo, cũng không dám đùa giỡn nữa, thành thật nói: “Hứa Tịnh Nhi, Khiết Thần sát giờ có việc gấp cần xử lý, nửa tiếng trước đã phải lên máy bay rồi, không phải anh ấy không muốn đến, nếu không anh ấy cũng không ủy thác cho tôi đến đâu”.
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “việc gấp”.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, việc gấp à, cũng trùng hợp thật đấy!
Thế là giờ Cố Khiết Thần không muốn đến, sẽ không trực tiếp phớt lờ cô như trước đây nữa, mà sẽ đưa ra một lý do cho có lệ, như thế gọi là tiến bộ à? Bởi vì không muốn ly hôn, vì muốn có con sao?
Đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi ánh lên một cảm xúc không rõ ràng, bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi, nhưng mà tôi thực sự không muốn xem nữa”.
“Không được! Khiết Thần giao cho tôi nhiệm vụ là bắt buộc phải xem phim cùng cô, Hứa Tịnh Nhi, tôi thừa nhận trước đây tôi đã đắc tội với cô, cô muốn chém muốn giết, thì đợi xem xong bộ phim tùy cô xử lý, tôi tuyệt đối không phản kháng, có được không?”.
Hứa Tịnh Nhi trầm lặng một lúc rồi hỏi: “Kể cả việc uống một lúc hết 20 chai rượu mạnh?”.
Nụ cười trên mặt Từ Soái cứng đờ. Đàn bà là những niềm đau, các cụ nói cấm có sai mà. Trước đây anh ta lừa cô uống 10 chai rượu mạnh, giờ cô báo thù gấp đôi.
Nốc 20 chai rượu mạnh, liệu anh ta còn sống nổi không?
Hứa Tịnh Nhi nhăn mặt, cười híp mắt nói: “Không chịu à? Vậy thôi bỏ đi, chào!”.
Cô tiếp tục rảo bước.
Từ Soái hít sâu một hơi, lẩm nhẩm mười lần: “Vì anh em đầu rơi máu chảy, vì anh em không màng sống chết!”. Sau đó nghiến chặt răng, rồi lao theo bóng lưng của Hứa Tịnh Nhi mà hét: “Chốt kèo!”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, quay người lại: “Vậy thì xem thôi”.
Hai người soát vé rồi đi vào phòng chiếu, không ngờ rằng hàng ghế mà Hứa Tịnh Nhi ngồi toàn là ghế trống.
Tết nhất thế này, rạp chiếu phim gần như là chật kín. Lúc Cố Tuyết đặt vé, cũng chỉ còn có hai ghế này, vậy những ghế trống kia là do người ta chưa đến sao? Nhưng lúc cô vào đã là muộn rồi, bộ phim đã chiếu được năm phút rồi mà…
Mặc dù khó hiểu, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không nghĩ nhiều, sau khi tìm thấy ghế của mình, thì phát hiện… rõ ràng chỗ của Từ Soái ngay cạnh chỗ cô, nhưng anh ta không ngồi cạnh cô, mà lại chọn một vị trí cách cô hẳn sáu ghế.
“Anh… chỗ của anh ở đây cơ mà!”. Hứa Tịnh Nhi vẫn bé tiếng nhắc nhở, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Từ Soái cũng bé tiếng trả lời: “Tôi không thích ngồi gần như thế, cho nên tôi đã mua hết cả dãy ghế này rồi, cô cứ kệ tôi, cô có thể nhìn thấy tôi ngồi đây là được rồi”.
Có thể nhìn thấy anh ta là được rồi? Cái quái gì thế…
Hứa Tịnh Nhi nhún vai, cũng chẳng buồn đi hiểu suy nghĩ kỳ cục của anh ta, cô đeo cặp kính 3D lấy ở bên ngoài vào, tựa lưng vào ghế, mắt hướng về màn hình.
Bộ phim kết thúc đã là mười một giờ, hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Từ Soái nói: “Muộn lắm rồi, để tôi đưa cô về”.
Hứa Tịnh Nhi không từ chối, ở đây quá đông người, không tiện gọi xe, cô không cần thiết phải làm khó bản thân.