Chương 338
Hứa Tịnh Nhi cười nói: “Khiết Thần, phim này em xem qua rồi. Anh muốn thay đổi sự chú ý của em thì ít nhất cũng phải chọn bộ phim nào em chưa từng xem qua chứ?”
“Em xem rồi sao”.
Giọng nói của Khiết Thần trở nên trầm thấp lạ thường. Anh quay qua nhìn cô với ánh mắt âm u. Bắt đầu dùng giọng nói đầy sức hút của mình nói với cô: “Thế nhưng anh muốn cùng em xem một lần”.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ.
“Ngày hôm đó anh đã định cùng em đi xem rồi. Hơn nữa anh cũng đã đi được nửa đường. Chỉ là sự cố xảy ra đột ngột quá nên anh phải xử lý”.
Bởi vì anh chưa từng giải thích về tâm trạng của mình bao giờ nên khi Khiết Thần nói điều này anh có phần ngập ngừng, cổ họng cứ như bị chặn lại. Rồi cuống cùng anh mới nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, em bây giờ có muốn xem cùng anh không?”
Bộ phim hôm đó anh không hề thất hứa. Cô vốn tưởng anh không muốn tới, sau đó xem được bản tin thời sự thì cô biết là mình đã hiểu lầm anh.
Chỉ là cô không ngờ anh thật sự muốn cùng cô xem phim.
Do hôm đó xem không thành nên anh mới chuẩn bị những thứ này, muốn bù đắp cho cô.
Và hơn nữa một người trước giờ luôn hành động dứt khoát như Khiết Thần thì giờ đã học được cách hỏi ý kiến của cô…
Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy bên trong Hứa Tịnh Nhi. Cô không hề ngốc. Sau khi tỉnh lại, Khiết Thần đối xử dịu vàng với cô hơn nhiều, thậm chí còn dịu dàng hơn cả ba năm trước.
Sự thay đổi đột ngột đương nhiên là có lý do. Bởi vì cô đã liều mạng đỡ nhát dao cho anh, đã khiến anh cảm động nên anh mới đối xử tốt với cô như vậy. Hay là, anh ấy thật sự thích cô như những gì Cố Tuyết từng nói?
Thế nhưng, nếu anh thật sự thích cô và thích từ ba năm trước thì tại sao sau đêm mặn nồng đó anh lại đột ngột trở mặt, từ hôn không chút do dự chứ?
Ba năm trước, cô rất tự tin vào tình yêu của mình dành cho Khiết Thần. Anh cũng rất yêu cô. Bọn họ cảm giác như mình là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vô cùng vui vẻ và hòa hợp.
Thế nhưng thực tại đã cho cô một cú tát cực đau, khiến cô phải sững sờ.
Tâm tư của người đàn ông như Khiết Thần là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời mà cô từng gặp phải. Từ đầu đến cuối cô không thể nào nhìn thấu được anh.
Lúc này, cô bỗng sản sinh ra một sự kích động mãnh liệt. Cô muốn hỏi ba năm trước, cô thật sự muốn biết lý do anh từ hôn. Tại sao anh lại làm vậy với cô!
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng: “Khiết Thần…”
Lúc cô gọi tên anh, anh bèn quay qua nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm như trước giờ vẫn thế. Anh nhìn cô chăm chăm, thản nhiên đáp lại: “Ơi?”
Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị nói ra từ ‘ba năm trước’ nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô lại chẳng thể nói nên lời.
Tay siết chặt tấm chăn, cô chau mày, cố gắng để có thể đưa ra câu hỏi thế nhưng…cô nín lặng một lúc rồi lại thôi.
Khiết Thần không hiểu. Nhìn thấy bộ dạng của cô, đôi mắt anh đanh lại. Anh tỏ ra lo lắng: “Có phải là không thoải mái không? Hay là vết thương lại đau hơn rồi?”
Hứa Tịnh Nhi miễn cưỡng cười và lắc đầu.
Cô biết rõ lúc này cô không thể nói nên lời. Vì cô sợ.