Chương 347
Sau khi Khiết Thần tắt máy, anh không lập tức quay trở lại phòng bệnh mà dựa vào tường hành lang. Anh cứ đứng đó, trong đầu là vô vàn suy nghĩ, hình ảnh lướt qua. Tất cả đều là những hành động khốn khiếp, những lời nói khốn nạn mà anh đã làm với Hứa Tịnh Nhi sau khi kết hôn.
Anh nhớ lại việc sau khi anh nói xin lỗi thì Hứa Tịnh Nhi đã đau lòng khóc nức nở tới mức nào. Đôi mắt anh cũng bất giác cay cay.
Những chuyện anh làm, chưa bao giờ anh hối hận. Thế nhưng lúc này anh thật sự có cảm giác đó rồi. Cảm giác hối hận như tự mình chặt đứt tay mình vậy.
…
Nửa tháng sau, dưới sự chăm sóc tận tình hết lòng của Khiết Thần, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng được xuất viện.
Tiêu Thuần còn ôm cả hoa tới đón Hứa Tịnh Nhi. Trên đường cô ấy đi tới phòng bệnh đã gặp Khiết Thần. Cô định gọi anh theo bản năng thì thấy anh rẽ vào phòng bác sĩ.
Vết thương của Hứa Tịnh Nhi đã khỏi tới bảy, tám phần rồi, có thể ra viện. Vậy thì tại sao anh còn vào phòng làm việc của bác sĩ chứ. Lẽ nào, còn chuyện gì đó không ổn sao?
Tiêu Thuần chau mày, khựng bước và cũng đi theo.
Đến cửa phòng làm việc, Tiêu Thuần khẽ vặn tay nắm cửa, đẩy ra một khe hở, nhìn vào trong.
Bác sĩ và Cố Khiết Thần đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, còn vẻ mặt Cố Khiết Thần âm trầm, đôi môi cũng mím chặt, bầu không khí có vẻ khác lạ.
Một lúc sau, Tiêu Thuần nhìn thấy bác sĩ đưa cho Cố Khiết Thần một tập văn kiện, Cố Khiết Thần đọc xong, sắc mặt trầm hẳn xuống, ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ.
Trái tim Tiêu Thuần cũng thót lên theo.
Bác sĩ giơ tay, đẩy gọng kính trên sống mũi, cân nhắc từng câu chữ, trầm giọng nói: “Cố tổng, đây là báo cáo kiểm tra cuối cùng của cô Cố. Tôi rất tiếc là kết quả xấu nhất, cô Cố… Vết dao đâm lần này quá sâu, làm ảnh hưởng đến sức khỏe căn bản của cô ấy, lúc làm phẫu thuật cứu cô ấy, chúng tôi còn tưởng cô ấy không vượt qua được”.
“Cô ấy tỉnh lại đã là may mắn lắm rồi, chỉ là sức khỏe cô Cố sẽ kém hơn trước rất nhiều, dễ mệt mỏi, dễ rét run, khả năng vận động cũng sẽ bị giảm sút. Nghiêm trọng nhất là tử cung bị tổn thương, dễ bị sẩy thai. Nếu sau này các cậu muốn có con, thì điều kiện sức khỏe của cô ấy rất khó giữ được đứa bé”.
Bàn tay đang cầm báo cáo của Cố Khiết Thần siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Bác sĩ thấy thế thì khẽ thở dài.
Mấy ngày nay ông ấy nhìn ra được, Cố tổng rất yêu cô Cố, cô Cố rõ ràng cũng có tình ý với Cố tổng. Đối với hai người yêu nhau, không thể có đứa con thuộc về riêng mình thật sự quá tàn nhẫn với họ.
Nghĩ vậy, ông ấy không khỏi an ủi một câu: “Cố tổng, y học sẽ sinh ra kỳ tích. Cậu xem, lần này cô Cố có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi. Cô ấy còn trẻ, sức khỏe vẫn có hy vọng lấy lại được. Về phần con cái, cũng không phải là không có chút hy vọng nào”.
Cố Khiết Thần nhắm mắt, che đi sự đau khổ trong đó. Khoảng nửa phút sau, anh mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ tràn ngập sát khí.
Anh mở miệng, nói từng chữ: “Ông giữ mồm giữ miệng đấy”.
Bác sĩ cũng hiểu, lập tức thẳng lưng, tỏ vẻ đã biết: “Cố tổng, xin cậu yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện về tình hình sức khỏe của cô Cố, tuyệt đối không để người thứ ba biết”.