CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 357

Cô bỗng nghĩ tới điều gì, nhìn Cố Khiết Thần: “Đừng… đừng nói anh hào phóng bao cả nhà hàng này đấy chứ?”.

Phải biết rằng, nhà hàng Sơn Đỉnh là một nhà hàng vô cùng cao cấp. Với chi phí cao trứ danh của nó, một bữa ăn có giá trị không nhỏ, huống hồ là bao cả nhà hàng.

Cố Khiết Thần nhàn nhạt đáp: “Ừ”.

Anh ngước mắt lên, nhanh chóng liếc qua Hứa Tịnh Nhi. Một tuần không gặp cô, anh không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, chỉ muốn được nhìn ngắm cô thoải mái.

“…”.

Được thôi, dù sao Cố Khiết Thần cũng là ông trùm nhân dân tệ, có tiền thì có thể tùy hứng.

Quản lý mang rượu vang lên cho bọn họ trước, Hứa Tịnh Nhi cầm ly lên cụng ly với Cố Khiết Thần, nhấp thử một ngụm, sau đó mắt sáng lên: “Rượu này…”.

Cố Khiết Thần ngước mắt nhìn cô, giọng nói vẫn rất hờ hững: “Hợp khẩu vị không?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, đúng là loại rượu vang mà cô thích uống, thật là trùng hợp.

Đáy mắt Cố Khiết Thần mơ hồ dâng lên ý cười.

Sau khi lên món bò bít tết, Cố Khiết Thần cầm lấy dao nĩa, cắt thành từng miếng một cách tao nhã mà lại thuần thục. Trước khi Hứa Tịnh Nhi cắt xong, anh đã bưng đĩa đã cắt sẵn của mình đặt trước mặt Hứa Tịnh Nhi, sau đó lấy đĩa của cô đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn chằm chằm đĩa thịt bò bít tết được cắt sẵn, mấy giây sau, mũi cảm thấy cay cay.

Ba năm trước, Cố Khiết Thần đối xử với cô rất tốt, rất yêu chiều cô, nhưng thật ra vẫn chưa đủ tiêu chuẩn làm bạn trai, làm chồng chưa cưới.

Anh tốt với cô chỉ là cô bảo sao làm vậy, nói cách khác cô muốn gì anh sẽ cho cái đó, nhưng về cơ bản anh chưa từng chủ động. Luôn luôn là cô để tâm, luôn luôn là cô chạy theo anh.

Lúc đó, cô quá thích anh, thích đến mức có thể bỏ qua những điều nhỏ nhặt này.

Nhưng nhiều lúc, những điều nhỏ nhặt mới thể hiện được một người đàn ông có thật sự thích mình hay không.

Ba năm trước, cô từng ăn với Cố Khiết Thần rất nhiều bữa, đa số đều là cô gắp thức ăn cho anh, quan tâm đến khẩu vị của anh. Đĩa bò bít tết đã được cắt sẵn này lại là lần đầu tiên cô nhận được sự quan tâm của Cố Khiết Thần…

Cho nên vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô không phải là tập nhiều thành quen, mà là ngạc nhiên vì được quan tâm.

Thấy Hứa Tịnh Nhi cứ nhìn chăm chăm vào món bít tết nhưng không ăn mà mắt lại đỏ hoe thì Khiết Thần cảm thấy trái tim như bóp chặt. Đôi mắt anh ánh lên vẻ lo lắng và căng thẳng: “Sao thế? Mắt lại đỏ hoe rồi, có phải là em không thoải mái không?”

Hứa Tịnh Nhi khẽ lấp láy hàng lông mi, nuốt nước bọt, cố kiềm chế cảm giác trong người, cô vội vàng lắc đầu: “Không có”.

Cô không muốn để anh nhìn thấy cảm xúc thật sự của mình nên đã nói dối thêm một câu: “Có thứ gì đó bay vào mắt em, em dụi xíu là được”.

Vừa nói cô vừa đưa tay lên định dụi mắt thì Khiết Thần đã lập tức đứng lên, cầm lấy cổ tay cô và ngăn cô lại. Sau đó anh đi vòng tới trước mặt cô, khom người xuống.

Khuôn mặt khôi ngô của anh áp sát vào mặt cô, anh hỏi: “Bên phải hay bên trái?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi