CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 363

“Thôi được, nếu hôm nay anh không có thời gian thì em không làm phiền anh nữa. Có điều Khiết Thần này, em hiểu anh. Có lẽ anh cũng hiểu em. Em là người kiên nhẫn lắm”.

“Hôm nay em có thể đợi một ngày thì ngày mai cũng có thể đợi một ngày. Ngày mốt, ngày mốt nữa…Em có thể đợi đến khi anh đồng ý gặp em thì thôi”.

Khiết Thần và Vân Nhu, một người là tổng tài, một người là nữ anh hùng quốc dân. Hai người cứ đứng như thế trước mặt đám đông gây ra không ít sự chú ý. Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía họ.

Vân Nhu ngồi cả ngày ở đây vốn đã khiến nhiều người chú ý rồi. nếu như ngày nào cô ta cũng tới thì có thể thấy sẽ khiến dư luận nổi sóng tới mức nào.

Anh không sợ tin đồn, chỉ là…

Khiết Thần nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Em có năm phút”.

Dứt lời, anh chẳng thèm nhìn cô mà cứ thế quay người sải bước đi về phía thang máy.

Vân Nhu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi mắt ánh lên nụ cười. Cô ta lặng lẽ gật đầu với trợ lý Lâm như chào hỏi rồi mới cất bước đi theo Khiết Thần.

Trợ lý Lâm một lần nữa chỉ có thể thở dài. Cô Vân Nhu này, không hổ danh năm xưa có thể ở bên Khiết Thần lâu như vậy. Quả thật không thể xem thường.

Tại phòng làm việc.

Khiết Thần cầm điện thoại, nhắn tin cho Hứa Tịnh Nhi. Sau khi gửi đi, anh đặt điện thoại qua một bên, ngước mắt nhìn Vân Nhu, vừa lạnh lùng vừa hà khắc: “Em chỉ còn bốn phút ba mươi giây”.

Vân Nhu biết anh không cho cô ta niệm lại tình cũ. Anh cũng không muốn đàm đạo gì với mình nên cô ta chỉ cười, đi thẳng vào vấn đề chính: “Thuần Thuần nói cho em biết, anh đã từ chối phương án để em làm người đại diện. Em muốn biết tại sao”.

Cũng không biết là do khinh thường câu trả hỏi của cô ta hay là không muốn giải thích mà Khiết Thần không hề lên tiếng. Thậm chí anh không cả nhìn Vân Nhu. Anh cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.

Vân Nhu ngồi trên ghế sô pha trong tư thế vô cùng quý tộc. Tư thế của cô ta khiến người khác cảm thấy hấp dẫn và thoải mái, thế nhưng lại chẳng thể thu hút nổi ánh mắt của Khiết Thần.

Nửa phút sau, Khiết Thần lại nhếch miệng: “Bốn phút”.

Vân Nhu mím môi, nụ cười dần biến mất.

“Khiết Thần, anh biết em mà. Mục tiêu của em luôn là sân khấu quốc tế. Mấy năm trước, có công ty giải trí nhìn trúng em, muốn ký hợp tác để em có thể phát triển trong giới nghệ thuật nhưng em đều từ chối. Em từ trước tới nay chỉ luôn làm điều mình thích và làm điều mình cảm thấy xứng đáng”.

“Lần này em trở về là để làm tour lưu diễn. Dù sao cũng là lần đầu, hơn nữa còn là quê nhà. Để có thể thể hiện được sự biểu diễn tốt nhất của mình em đã luyện tập với cường độ cực lớn. Ngay lúc đầu, khi người của tập đoàn Cố Thị tìm tới team của em, team của em đã từ chối. Vì một khi trở thành người đại diện sẽ phải bỏ thời gian để phối hợp làm truyền thông, như vậy em sẽ bị phân tâm”.

Vân Nhu dừng lại, nhìn Khiết Thần với vẻ dịu dàng: “Thế nhưng, đó là chuyện của Cố Thị, là chuyện của anh. Còn giữa em và anh…cũng không cần phải nói nhiều nữa. Chỉ cần anh cần thì em sẽ làm. Vì vậy, sau khi biết chuyện này thì em đã đồng ý”.Cố tổng lại phát điên rồi

Vân Nhu khẽ hít một hơi thật sâu giống như đang nhớ lại điều gì đó rồi mới nói tiếp: “Khiết Thần, em biết, năm đó em rời đi, bỏ lại anh một mình là em nợ anh. Giờ những thứ anh có đã quá nhiều. Em cũng không biết phải bù đắp thế nào. Cơ hội lần này, em không muốn từ bỏ, em muốn cố hết sức trả lại anh món nợ ân tình này”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi