CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Hứa Tịnh Nhi đi dọc theo bờ biển rất lâu, trên người đã nhuốm hơi lạnh, lúc ngồi trên xe taxi, cô không khỏi ôm lấy hai cánh tay.
Cô biết những ngày tháng này chưa kết thúc mà chỉ vừa bắt đầu, và cô phải học cách làm quen.
Cô về đến nhà thì nhận được điện thoại của bà Hứa nói ông Hứa đã tỉnh, tiếp theo đây chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức khỏe sẽ không có gì đáng ngại, bảo cô cứ yên tâm.
Cô tắt điện thoại rồi lên tầng, bước vào phòng mình, đúng lúc cấp trên gửi email tới.

Cô ngồi vào bàn làm việc, lúc đọc xong email đứng dậy, không cẩn thận va vào chồng sách ở trên bàn.
Cô ngồi xổm xuống nhặt, nhìn thấy một quyển bìa màu trắng trong số đó, khựng lại giây lát, mới chậm rãi chìa tay ra nhặt lên.
Đây là nhật ký của cô, nói chính xác là nhật ký của ba năm trước.
Thực ra cô không có thói quen ghi chép lại cuộc sống của mình, nhưng… bắt đầu từ lúc gặp Cố Khiết Thần, cô bất giác hay ghi lại tất cả những điều nhỏ nhặt giữa cô và anh.
Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, Hứa Tịnh Nhi đã biết mình có vị hôn phu, là cuộc hôn nhân do ông nội cô quyết định, sau này lớn lên cô sẽ cưới anh.
Hồi nhỏ, cô chỉ biết kết hôn là con gái mặc áo cưới xinh đẹp, và con trai mặc vest đen đẹp trai, dưới sự chứng kiến của Thượng đế, kết làm vợ chồng, bên nhau mãi mãi.

Lúc đó cô vẫn chưa từng gặp vị hôn phu của mình, cũng biết anh trông thế nào, tính cách ra sao.

Cô chỉ biết anh có cái tên rất hay, Cố Khiết Thần.
Sau đó trong thời kỳ thanh xuân, cô bắt đầu lờ mờ hiểu về tình cảm.

Lúc đó thịnh hành các bộ phim thần tượng, đương nhiên cô cũng bắt đầu ao ước, rốt cuộc vị hôn phu của mình trông như thế nào, có đẹp trai không? Có dịu dàng không? Liệu có khuôn mặt đẹp trai, nụ cười dịu dàng như nhân vật nam chính trong phim không?
Cuối cùng cô cũng gặp Cố Khiết Thần lần đầu trong bữa tiệc trưởng thành của anh.
Hôm đó, cô được trang điểm như một nàng công chúa, được ông bà Hứa đưa đến tiệc sinh nhật của anh.

Buổi tối trước đó cô còn hưng phấn đến mức mất ngủ, tuy bao nhiêu năm nay cô không gặp anh, nhưng cũng biết rất nhiều thông tin về anh từ người khác.
Anh rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả các tiểu thịt tươi trong giới giải trí.


Anh rất giỏi giang, còn nhỏ tuổi nhưng đã lấy được nhiều bằng cấp, tất cả mọi người đều khen anh không ngớt.
Cô rất háo hức muốn gặp anh, không biết anh có giống cô, cũng háo hức muốn gặp vị hôn thê là cô không?
Biết phải tham gia bữa tiệc sinh nhật của anh, cô đã có lòng chuẩn bị một món quà cho anh từ rất sớm.

Bởi vì không biết anh thích gì, nên cô đã tự tay làm một chiếc măng sét rất tinh xảo, muốn chúc mừng anh trưởng thành.
Nhưng hiện thực không tốt đẹp như tưởng tượng của cô.
Cô được bà Hứa dẫn tới trước mặt anh, giới thiệu với anh cô là vị hôn thê của anh, ánh mắt anh nhìn cô vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai.
Cậu thiếu niên đó còn đẹp trai tuấn tú hơn tưởng tượng của cô, cả người tỏa ra khí chất quý tộc bẩm sinh, nhưng cũng lạnh lùng khiến người ta không thể đến gần.
Tuy anh tỏ thái độ lạnh nhạt với cô, nhưng hình như tính anh không thích nói cười, đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thế là cô lại có dũng khí.

Lúc thấy anh đứng một mình ở ban công, cô liền đi tới, chìa món quà ra trước mặt anh.
“Cố Khiết Thần, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, trong giọng nói còn xen lẫn sự căng thẳng.
Cố Khiết Thần cụp mắt, uể oải nhìn cô, nhưng cũng chìa tay ra nhận món quà.
Nhưng cô còn chưa kịp mỉm cười, đã thấy tay anh vung về phía thùng rác ở bên cạnh, ném vào đó mà không chớp mắt một cái.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi