CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 372

Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đan chặt mười ngón tay vào nhau, khi anh dẫn cô bước vào, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía họ, mỗi người một vẻ mặt.

Ông cụ Cố đương nhiên là cười tươi như hoa, tuy lần này Hứa Tịnh Nhi bị thương, khiến ông ta rất đau lòng, nhưng rõ ràng Hứa Tịnh Nhi bị nguy hiểm tính mạng đã khiến Cố Khiết Thần hoàn toàn buông bỏ nút thắt trong lòng từ ba năm trước, bằng lòng đối xử tốt với cô. Đối với Hứa Tịnh Nhi, cũng coi như trong họa có phúc.

Điều ông ta muốn nhìn thấy nhất chính là Khiết Thần và Tịnh Nhi có thể sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ông cụ Cố vội vàng vẫy tay với Hứa Tịnh Nhi, bảo cô lại đây ngồi, sau đó quan sát thật kĩ sắc mặt của cô, nhíu mày: “Tịnh Nhi à, sau này cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Cháu xem mặt cháu này, không còn hồng hào như trước nữa rồi”.

Hứa Tịnh Nhi vội đáp: “Vâng thưa ông, ông đừng lo lắng nữa”.

“Còn nữa, lần sau cháu đừng như vậy, gặp chuyện nguy hiểm phải tránh thật xa, biết chưa?”.

“Vâng, cháu biết rồi”.

Lúc này ông cụ Cố mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan lắm”.

Sau đó ông ta ngoái đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Cố Khiết Thần: “Cháu nhìn đi, đây là cháu dâu mà ông chọn đấy, có phải rất tốt không?”.

Cố Khiết Thần nhìn ông cụ Cố, gật đầu không chút do dự: “Vâng, vợ của cháu cực kỳ tốt”.

Rõ ràng là anh đang trả lời ông cụ Cố, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại có cảm giác là anh đang nói với cô… Đôi má cô không khỏi ửng đỏ.

Câu nói này của Cố Khiết Thần lại lần nữa khiến ánh mắt của những người đang có mặt phải thay đổi.

Ông cụ Cố thích Hứa Tịnh Nhi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, Cố Khiết Thần đã thay đổi thái độ dành cho Hứa Tịnh Nhi…

Cố Hùng và vợ mình Vinh Phương Hoa đưa mắt nhìn nhau, sau đó Cố Hùng cầm tách trà lên, uống một ngụm trà, nói: “Bác, không biết bác có còn nhớ con bé Vân Nhu không?”.

Vân Nhu.

Hai chữ ngắn ngủi này lại khiến tất cả người nhà họ Cố lần nữa thay đổi sắc mặt, còn tệ hơn vừa rồi.

Khuôn mặt tươi cười của ông cụ Cố thoắt cái sầm xuống.

Ông cụ Cố nhanh chóng lướt qua khuôn mặt không chút cảm xúc của Cố Khiết Thần, cố gắng kiềm chế bản thân, bình thản lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì: “Sao tự nhiên lại nhắc đến con bé vậy?”.

“Bác, bác vẫn chưa biết sao? Vân Nhu về nước rồi, mấy ngày trước cháu gặp con bé ở công ty, quả thực vô cùng xinh đẹp, đúng là có gen mỹ nhân từ bé. À đúng rồi, con bé còn giành được giải thưởng dương cầm quốc tế, bây giờ đã là anh hùng quốc dân rồi, rất được yêu thích, còn chuẩn bị lưu diễn”.

Ông cụ Cố chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Vậy sao?”.

“Vâng, Vân Nhu vẫn luôn nhớ tới tình nghĩa của nhà họ Cố chúng ta đối với con bé. Vậy nên khi biết tập đoàn Cố Thị đang tìm người đại diện mới, con bé bận trăm công nghìn việc vẫn dành chút thời gian đến ký hợp đồng với tập đoàn Cố Thị. Bác, với danh tiếng hiện giờ của Vân Nhu, nếu ký hợp đồng với con bé, sau này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho tập đoàn Cố Thị….”.

Cố Hùng nói một tràng rồi lại thở dài thườn thượt: “Chỉ có điều…”

Ông ta chuyển tầm mắt từ phía ông cụ Cố sang Cố Khiết Thần, nhíu mày vẻ không tán đồng: “Khiết Thần đã từ chối, không chút nghĩ ngợi gì”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi