Chương 381
Khốn kiếp thật, rốt cuộc là ai dạy Cố Khiết Thần nói những lời êm tai như vậy chứ?
Hứa Tịnh Nhi vốn đã không còn lời nào để nói, bây giờ lại bị câu nói này của anh làm cho suýt nữa không nhịn được mà cười ngoác miệng.
Như vậy là phạm quy rồi đấy! Lúc đang nói về vấn đề nghiêm túc như thế này, anh có thể đừng rắc thính lung tung được không hả?
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, siết chặt hai tay, sau đó từ từ thả lỏng. Cô thở hắt ra một hơi, mở mắt ra, nghiêm mặt nói: “Cố Khiết Thần, em muốn kiếm một tỷ tệ này bằng cách tự dựa vào sự cố gắng của mình. Em sẽ không thay đổi suy nghĩ này, cho dù em phải chạy tin mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời để kiếm được số tiền này, thì em cũng quyết không bỏ cuộc”.
“Hơn nữa, chạy tin là công việc em vô cùng yêu thích, em có thể thực hiện giá trị và hoài bão của em. Nếu anh muốn em làm một cô chủ tay chân rảnh rỗi không việc gì làm, hàng ngày chỉ ở nhà chờ chồng đi làm về, thì em không làm được”.
Đôi mắt Cố Khiết Thần tối hẳn đi, anh im lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Tuy Hứa Tịnh Nhi có chút sợ hãi, nhưng cô không thể lùi bước.
Hai người cứ giằng co nhau như vậy, phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi nghĩ rằng tình cảm vợ chồng giả tạo giữa cô và Cố Khiết Thần sắp rạn nứt, thì Cố Khiết Thần lại nhượng bộ: “Anh có thể để em tiếp tục làm việc”.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi run mạnh, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Nhưng anh có điều kiện!”.
Cô biết một người làm ăn kinh doanh như Khiết Thần thì làm gì dễ nói chuyện như vậy.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh: “Điều kiện gì cơ?”
Đôi mắt Khiết Thần nhanh chóng ánh lên tia sáng. Anh đi tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, ngồi lên bàn trà, nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng: “Em săn tin là công việc cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù em có năng lực tự bảo vệ mình nhưng mấy lần gần đây anh thấy, lần nào em cũng ít nhiều bị thương cả”.
….
Những lời anh nói đều đúng, nhưng mà…
Hứa Tịnh Nhi vẫn phản biện lại một cách yếu ớt: “Em làm ngành này, không thể tránh khỏi được. Nói cách khác, thế giới này sự quang minh chính đại vốn chẳng có là bao. Anh không nhìn thấy bóng tối nhưng có người chịu trách nhiệm tiên phong bước trước là được”.
“Hứa Tịnh Nhi”.
Khiết Thần khẽ thở dài. Anh lại lên tiếng, nhưng lúc này giọng nói có phần bất lực: “Anh sẽ không giới hạn việc em đi làm những điều em thích. Nhưng ít nhất mỗi lần em săn tin thì cũng phải biết rút lui một cách an toàn”.
“Giờ em không còn có một mình nữa, em hiểu không?”
Không còn là một mình nữa sao…
Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy á khẩu.
Khiết Thần đang sợ hãi điều gì? Đó là sợ lúc cô săn tin lại giống lần này, suýt nữa thì mất mạng….
“Vì vậy, yêu cầu của anh là em cần phải gia tăng năng lực tự bảo vệ”.
Hở?
Yêu cầu này khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ.