Chương 383
Vinh Phương Hoa dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Mặc dù lần hợp tác này không thành nhưng vẫn còn một hạng mục hợp tác khác, không biết cháu có hứng thú không”.
“Ồ!”
Vân Nhu khẽ ngồi thẳng lưng, nâng ly café trên bàn, nhấp một ngụm và nói giọng dịu dàng: “Cũng là hạng mục hợp tác với Cố Thị ạ?”
“Không! Lần này là hợp tác với vợ chồng bác”.
Vân Nhu cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên với lời nói của bà ta. Nếu như chỉ gọi điện tới thông báo cho cô ta rằng việc làm người đại diện không thành thì không tới mức phải đích thần Vinh Phương Hoa gọi.
Tuy nhiên, cô ta cũng không phải người tùy tiện hợp tác với người khác. Dù cô ta biết, chuyện này có thể liên quan tới Khiết Thần.
Người thông minh khi chưa biết con át chủ bài của đối phương là gì sẽ không hấp tấp. Như vậy sẽ rơi vào thế hạ phong. Và cô ta sẽ không mắc sai lầm ngu ngốc như thế.
Thế nên cô ta không đồng ý ngay mà nhẹ nhàng hỏi: “Không biết bác gái có gì muốn hợp tác với cháu ạ?”
Vinh Phương Hoa làm gì có chuyện không đoán được ra thái độ của cô ta. Bà ta không hề tỏ ra bất mãn, Vân Nhu thông minh mới tốt. Nếu như không thông minh thì sao có thể làm nên chuyện, như vậy lại phí công.
Mà cũng phải, cô ta có thể làm mưa làm gió ở nước ngoài mấy năm nay thì đương nhiên không phải là người đơn giản.
Vinh Phương Hoa cười, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Vân Nhu, cháu có muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cố không?”
Đôi mắt Vân Nhu đanh lại, cô ta nhếch miệng cười.
Cô ta không hề lòng vòng mà tự tin đáp lại: “Không phải cháu muốn, mà là, đó chắc chắn là vị trí của cháu!”
Vinh Phương Hoa hài lòng nói: “Rất tốt, bác thích hợp tác với người có mục tiêu, có dã tâm, lại thông minh, tài giỏi”.
Vân Nhu thẳng thắng như vậy thì Vinh Phương Hoa cũng không lòng vòng: “Cháu muốn ở bên cạnh Khiết Thần, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cố thì không phải chuyện đơn giản. Thế nhưng, bác và chồng bác có thể làm trợ thủ đắc lực nhất cho cháu”.
Vân Nhu trầm ngâm một lúc: “Tại sao bác lại muốn giúp cháu?”
Vinh Phương Hoa thở dài: “Những năm qua, Khiết Thần luôn không chấp nhận những người như bọn bác. Ông cụ tuổi đã cao. Nếu ông ra đi, những nhánh phụ như các bác e rằng sẽ khó sống. Vì vậy, mọi người phải tự tìm đường sống thôi”.
Nhưng gì bà ta nói đều là thật lòng: “Nếu các bác có thể giúp cháu về lại bên Khiết Thần thì tới khi đó, cháu chỉ cần nhớ tới chút tình nghĩa này, để Khiết Thần nương tay với các bác là được”.
Vân Nhu khéo léo nói: “Bác gái, bác yên tâm. Chuyện cháu đã hứa thì cháu nhất định sẽ làm”.
“Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé”.
“Bác gái, đã hợp tác thì có phải là để cháu có thể thấy được nhiều hơn chút thành ý của mọi người không ạ?”
Vinh Phương Hoa nói: “Vân Nhu, dục tốc bất đạt. Lúc này thời cơ vẫn chưa chín muồi. Có điều, bác và chồng bác nhất định sẽ gửi tặng cháu một món quà gặp mặt”.