Chương 428
Tất cả mơ mộng thời thiếu nữ, tất cả rung động, tất cả yêu thương, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm thật lòng, đơn thuần nhất. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra tình cảm của cô, sự cố chấp của cô chỉ làm bản thân cảm động.
Cô không dám khóc lớn tiếng, sợ làm kinh động người giúp việc, như vậy thì bố mẹ cô sẽ nhanh chóng biết được. Ngay cả khi khóc, cô cũng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng.
Nước mắt rơi xuống nhật ký, thấm ướt một vòng lớn, nét mực nơi đó cũng nhòe đi.
Dù có khó khăn thế nào, cô cũng không thể ở lại lâu. Cô lau nước mắt, sau đó khóa cuốn nhật ký lại, tìm một chiếc kính đen ở trong phòng đeo vào, đi ra khỏi nhà họ Hứa.
Sau đó cô lại lái xe đi vô mục đích, cho đến khi ngang qua trạm xe buýt công cộng. Trên đó dán poster quảng cáo một khu nghỉ dưỡng, cảnh sắc rất đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn, giúp người ta hoàn toàn thư giãn, quên đi muộn phiền.Cố tổng lại phát điên rồi
Thế là Hứa Tịnh Nhi lái xe đến đó.
Nhưng cô cũng không cố ý muốn tránh né Cố Khiết Thần, chỉ là tạm thời không muốn đối mặt với anh mà thôi.
Tuy nhiên, cô không thể bày tỏ tâm trạng thật sự của mình, cô nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải trả lời: “Làm việc mệt mỏi nên đến đây nghỉ dưỡng một phen”.
Ánh mắt của Cố Khiết Thần càng trở nên âm trầm, rõ ràng không tin lời giải thích của cô, nhưng anh cũng không hỏi tới, mở lời: “Nếu em muốn nghỉ dưỡng thì anh sẽ nghỉ cùng em”.
Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Lâm, nói thẳng: “Hoãn hết mọi hành trình tiếp theo cho tôi…”.
Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi đưa tay cướp lấy điện thoại của anh, thẳng tay bấm tắt máy.
Cô đến đây nghỉ dưỡng là vì không muốn nhìn thấy anh, nếu anh đến ở cùng cô thì cô ở đây hay về chung cư có khác gì nhau?
Hơn nữa, không phải anh đã có giai nhân bên cạnh rồi sao? Không phải muốn hâm nóng ngọn lửa tình yêu với người yêu cũ yêu dấu của mình rồi sao? Cần gì phải đến quấy nhiễu tâm hồn cô!
“Không cần đâu, anh bận bịu như vậy, anh đi làm việc đi, không cần ở với tôi”, Hứa Tịnh Nhi một hơi nói hết những lời này, trả điện thoại trong tay cho anh.
Cố Khiết Thần không nhận, anh nheo mắt lại, đường nhìn lướt qua gương mặt của Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, nhìn đến nỗi ánh mắt cô không khỏi lóe lên. Cô cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh.
Hứa Tịnh Nhi không muốn bị anh nhìn ra, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh bổ sung: “Thật ra tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hai ngày nữa sẽ về, anh thật sự không cần đến ở cùng tôi đâu”.
Dù có che giấu thế nào, trong giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy.
Lúc Vân Nhu khiêu khích cô, cô có thể phản bác một cách đầy khí thế, nhưng… giữa cô và Cố Khiết Thần có thể tiếp tục hay không, xưa nay đều không phải chuyện cô có thể quyết định.
Nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn về bên cạnh Vân Nhu, nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn đề nghị ly hôn, nếu anh vẫn giống như ba năm trước, chớp mắt đã không cần cô nữa thì cô phải làm sao?
Mấy ngày nay cô trốn ở đây, trong tiềm thức thật ra là sợ Cố Khiết Thần ngửa bài với cô.
Trước kia cô muốn ly hôn, muốn giải thoát, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này bất tri bất giác lại mở cửa trái tim cô một lần nữa. Những ngày qua bọn họ ở bên nhau ấm áp như vậy thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Cố Khiết Thần sao?
Cô kiên trì yêu Cố Khiết Thần nhiều năm như vậy, đoạn đường này vô cùng trắc trở, từng vấp ngã rất đau rất đau, cô cũng chống chịu được. Nhưng vì sao cứ vào lúc ngỡ như nhìn thấy được ánh mặt trời thì lại giáng cho cô một đòn nặng nề như vậy?