Chương 435
Khoảnh khắc bước vào cửa nhà hàng, đập vào mắt cô trước tiên là rất nhiều ngọn nến, được đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, nhìn vô cùng lãng mạn.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi vừa chua xót vừa đau đớn.
Bỏ nhiều công sức như vậy thì hai người cứ kỷ niệm với nhau đi, cần gì phải đâm vào tim cô, có cần quá đáng như vậy không?
Chắc là Cố Khiết Thần đã bao trọn cả nhà hàng, nên cô không thấy ai khác. Sau đó có tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người đàn ông bước ra từ chỗ tối, càng đi càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.
Nhưng tạm thời không thấy Vân Nhu đâu.
Hôm nay, hình như anh còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi ngày, Hứa Tịnh Nhi mím môi, cụp mắt không nhìn anh nữa, sợ nhìn anh thêm một giây lại bị dao động.
Hứa Tịnh Nhi lên tiếng, vào thẳng vấn đề: “Người anh muốn em gặp đâu?”.
Cô đã đến tận nơi rồi, không cần phải ra vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu đã ngửa bài từ lâu, đâm cho cô một nhát chí mạng rồi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần không biết là tức giận hay bất đắc dĩ: “Hứa Tịnh Nhi, nếu em nóng lòng muốn gặp thì nên đến từ sớm mới phải”.
“…”
Nhưng ngay sau đó, anh lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn”.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy trái tim mình như bị vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Đi thôi, ở sân sau, đang chờ em đó”.
Cố Khiết Thần chìa tay ra nắm tay Hứa Tịnh Nhi một cách tự nhiên, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em sao vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu, nhưng không nặn ra được nụ cười, dứt khoát cất bước đi trước.
Cố Khiết Thần thấy thế, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng cũng không truy hỏi, mà cất bước đi theo.
Đi đến sân sau nhà hàng lại là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co đi lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẹp đẽ tinh xảo.
Khi Hứa Tịnh Nhi nhìn qua, cô lập tức nhìn thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen rất bắt mắt được đặt trong căn phòng trong suốt kia.
Đàn dương cầm…
Bước chân của Hứa Tịnh Nhi bất giác dừng lại.
Tuy cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý, cũng đã tự cổ vũ bản thân, nhưng khoảnh khắc sắp phải đối mặt, cô vẫn nảy sinh sự sợ hãi e dè.
Hay là bây giờ cô nói luôn chuyện ly hôn với Cố Khiết Thần nhỉ?
Bàn tay buông thõng bên người Hứa Tịnh Nhi siết chặt lại, còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đã bao trọn bàn tay cô. Cố Khiết Thần lại chìa tay nắm tay cô, lúc cô còn chưa kịp có phản ứng, đã dẫn cô đi tiếp, nhanh chóng đến trước căn phòng trong suốt.
“Đến rồi!”.