CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 444

“…”, trợ lý Lâm vừa buồn bực vừa không biết nói gì.

Hóa ra không phải chê công việc của anh nhiều, mà là chê công việc của anh ít sao?

Boss lớn đúng là người cuồng công việc, nhưng từ khi tình cảm của boss và cô chủ có chuyển biến tốt, thì anh càng ngày càng giống hôn quân, ngày nào cũng đi muộn hoặc về sớm, chỉ có anh ta đáng thương ngày nào cũng phải thức khuya tăng ca, còn chưa hết ế đã hết tóc rồi.

Trợ lý Lâm mặt mũi méo xệch, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cố tổng, tôi đây chẳng phải muốn giảm tải gánh nặng cho anh sao…”

“Hử?”.

Chỉ một chữ ngắn ngủi nhưng đã khiến trợ lý Lâm cảm nhận được mình sắp phải đối mặt với lựa chọn đáng sợ là đi Châu Phi hay đi Philippines rồi. Anh ta lập tức nghiêm mặt đáp: “Cố tổng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình sau đó của anh thật kín, khiến mỗi ngày của anh đều thật phong phú! Để anh đắm mình trong đại dương công việc, vẫy vùng thỏa thích!”.

Lúc này Cố Khiết Thần mới hài lòng gật đầu, phất tay với anh ta.

Sau khi trợ lý Lâm rời khỏi phòng làm việc, Cố Khiết Thần mới lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi tắm xong đi ra mới nhìn thấy tin nhắn Cố Khiết Thần nhắn lại: [Thời gian này rất bận, anh sẽ ở công ty, không về chung cư nữa. Em cũng chăm sóc bản thân cho tốt, ăn uống cẩn thận, nghỉ ngơi đầy đủ, đi tập thể dục đúng giờ, cô Lâm sẽ giám sát em.]

Hứa Tịnh Nhi đọc xong, không khỏi bĩu môi.

Lúc nào anh cũng bận như vậy, bản thân không biết nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng giám sát việc nghỉ ngơi của cô không lệch phút nào, đúng là chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn. Có cần phải gia trưởng như vậy không?

Tuy oán thầm như vậy, nhưng khóe môi cô vẫn nhếch lên không kìm chế được.

Sự lo lắng và quan tâm của Cố Khiết Thần khiến cô có cảm giác được “thích”. Trước kia cô không dám tham lam, nhưng hiện giờ, nếu Cố Khiết Thần thực sự muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với cô, mà cô lại thích anh như vậy, thì đương nhiên cô cũng hy vọng anh cũng thích mình, cho dù chỉ là một chút xíu.

Hứa Tịnh Nhi đặt điện thoại xuống, lên giường nằm, nghiêng mặt về phía Cố Khiết Thần hay nằm ngủ, dịu dàng nói: “Chúc anh ngủ ngon, Cố Khiết Thần”.

Phần đời còn lại, cô muốn buổi tối nào cũng có thể chúc anh ngủ ngon.

Hứa Tịnh Nhi vốn tưởng rằng “thời gian này” mà Cố Khiết Thần nói cùng lắm chỉ là một tuần nửa tháng, nhưng không ngờ cô ở nhà chờ mười mấy ngày vẫn không thấy Cố Khiết Thần về.

Không chỉ không về nhà mà ngay cả khi cô gọi điện thoại cho anh cũng đều là trợ lý Lâm nghe máy. Nhắn tin cũng rất ít khi nhắn lại hoặc là bơ luôn.

Hứa Tịnh Nhi dần mất bình tĩnh, cũng mơ hồ cảm thấy bất an.

Sao tình trạng này lại giống ba năm trước thế nhỉ? Cố Khiết Thần cũng đột ngột trở nên lạnh nhạt với cô.

Lúc đó Cố Khiết Thần cũng nói là bận, rất bận, bận đến mức không có thời gian gặp cô, không có thời gian gọi điện thoại cho cô, không có thời gian gửi tin nhắn cho cô.

Cố Khiết Thần bận đến mức như vậy thật sao?

Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới suy nghĩ, cảm thấy suy nghĩ lung tung không bằng chủ động xuất kích. Một người có kiên nhẫn như cô mà cũng chờ đến mức sốt cả ruột rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi