Chương 446
Hứa Tịnh Nhi thấy thế thì đi nhẹ chân, không phát ra bất cứ tiếng động nào, tự giác đi về phía sô pha, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống rồi ngồi xuống sô pha.
Trên bàn trà đặt sẵn một cốc cà phê, còn bốc khói nghi ngút, chắc là trợ lý Lâm pha trước cho cô. Cô cầm cốc lên, khẽ nhấp một ngụm.
Sau đó, cô lại liếc thấy bên cạnh có một chiếc ipad, nhìn có chút quen mắt, hình như là chiếc ipad trợ lý Lâm luôn mang bên người, ghi chép các sắp xếp lịch trình của Cố Khiết Thần.
Chắc là lúc trước trợ lý Lâm mang cà phê vào cho cô, không cẩn thận để quên?
Khóe mắt Hứa Tịnh Nhi liếc về phía Cố Khiết Thần, thấy anh không nhìn về bên này, cuối cùng cô không kìm chế được ý định, chìa tay ra lấy chiếc ipad kia.
Ipad không khóa, màn hình vừa sáng lên đã vào luôn giao diện chính. Cô bấm vào bảng sắp xếp lịch trình, sau khi mở ra, quả nhiên nhìn thấy lịch làm việc dày đặc…
Về cơ bản, ngoài thời gian ăn ngủ ra, thì đều là làm việc.
Thời gian này Cố Khiết Thần quả thực rất bận… Cô lặng lẽ đặt ipad về chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút áy náy.
Xem ra lần này cô lại hiểu lầm anh rồi.
Vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi định chờ Cố Khiết Thần họp trực tuyến xong thì ăn cơm cùng anh, nhưng cuộc họp vừa kết thúc thì lại có một cuộc điện thoại quan trọng, thế là lại chờ thêm nửa tiếng.
Cuộc điện thoại chấm dứt, cô xem đồng hồ, đã quá thời gian ăn trưa. Cô ngước mắt lên nhìn Cố Khiết Thần, đang định bảo anh ăn cơm trước đã, vừa khéo lúc ấy cửa phòng làm việc lại bị gõ.
“Mời vào”.
Trợ lý Lâm ôm một chồng văn kiện bước vào, nói: “Cố tổng, đây là những văn kiện khẩn cấp mới lấy lên, phiền anh xem xong ký tên”.
Sau đó giọng nói cao hơn một chút: “Tất cả đều đang chờ anh ra chỉ thị”.
“Ừ”, Cố Khiết Thần đáp, nhận đống văn kiện, lại tiếp tục vùi đầu vào xem.
Lời nói của Hứa Tịnh Nhi đã đến bên miệng, chỉ có thể nuốt ngược lại.
Hứa Tịnh Nhi chờ mãi, chán đến mức díp mắt lại, cô nghĩ chắc là Cố Khiết Thần sẽ không xong việc nhanh như vậy, thế là dựa vào sô pha, định chợp mắt một lát.
Nhưng không biết có phải do có Cố Khiết Thần ở đây hay không mà cô cảm thấy rất yên tâm, vừa nhắm mắt đã không chịu được mà ngủ luôn.
Cố Khiết Thần ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, cuối cùng cũng có thể nhìn cô không chút kiêng dè. Anh nhìn một lúc rồi đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi đan vào nhau đặt dưới má, gối lên tay vịn của sô pha, có mấy sợi tóc rũ xuống, che mất mắt cô.
Người đàn ông cúi xuống trước người cô, ngón tay vén sợi tóc kia ra sau tai cô, rồi vuốt ve khuôn mặt cô, dốc hết nỗi nhớ nhung vào động tác cẩn thận này.
Anh không gặp cô là muốn cho mình thời gian, để suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Vốn dĩ Hứa Tịnh Nhi không muốn bước vào cuộc hôn nhân này, mà cô quả thực đã từng bị anh làm tổn thương một cách vô tình. Thế nên không cần nghĩ cũng biết cô muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.