Chương 468
Sớm biết thế này, bọn họ không nên bảo Hứa Tịnh Nhi trở về, thà cứ để cô ở nước ngoài còn hơn, đúng là mối họa!
Các phóng viên đã rục rịch sốt sắng, chuẩn bị chụp hình ảnh hạnh phúc của Cố Khiết Thần và Vân Nhu, còn phải chụp đặc tả dáng vẻ chật vật thảm hại của Hứa Tịnh Nhi nữa. Hai sự đối lập rõ ràng như vậy, lượng đọc ngày mai chắc chắn sẽ bùng nổ.
Thấy tay của Cố Khiết Thần sắp chạm vào tay của Vân Nhu, nào ngờ, anh không nắm tay Vân Nhu như tưởng tượng của mọi người, mà giật chiếc micro trong tay cô ta một cách dứt khoát.
Sau đó, anh dời mắt đi không chút lưu luyến, sải bước, đi vòng qua cô ta, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, rồi nắm lấy tay cô không chút do dự.
Vân Nhu sửng sốt.
Các phóng viên há hốc miệng.
Các khách mời cũng sững sờ.
Bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hứa Tịnh Nhi, sau đó mười ngón tay dần đan chặt vào nhau. Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, nhưng khi áp vào lòng bàn tay cô, Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy một luồng cảm giác nóng bỏng bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lại.
Cố Khiết Thần dắt theo Hứa Tịnh Nhi, quay về phía mọi người, khi ánh mắt chạm phải bọn họ, nó lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng. Tuy anh không nói lời nào nhưng đều khiến ai nấy phải lạnh sống lưng.
Anh mở miệng nói từng chữ, thông qua micro vang khắp đại sảnh rộng lớn: “Ai nói với các người là ba năm trước tôi không cần Hứa Tịnh Nhi?”.
Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng khí thế mạnh mẽ khiến cho mọi người không dám ho he gì. Cả đại sảnh rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Sau đó, ai nấy đều chấn động trong lòng.
Chuyện Cố Khiết Thần hủy hôn ba năm trước đã lan truyền khắp giới thượng lưu, cũng không biết là do ai nói, nhưng cuối cùng đã thành quan niệm Cố Khiết Thần vứt bỏ Hứa Tịnh Nhi.
Nhưng bây giờ Cố Khiết Thần lại nói ngược lại, lẽ nào mọi chuyện không phải như vậy sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khiết Thần lướt qua đám người, ai nấy đều cúi đầu, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ba năm trước, là Hứa Tịnh Nhi không cần tôi”.
Cố Khiết Thần lại lần nữa lên tiếng, nói rành rọt từng chữ, đủ để lọt vào tai tất cả những người đang có mặt ở đây.
Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại chẳng khác nào một quả bom cỡ lớn ném xuống. Đại sảnh im phăng phắc một giây, sau đó những tiếng kinh ngạc, không thể tin được bắt đầu lan ra.
“Vãi chưởng!”.
“Tôi có nghe nhầm không vậy? Là Hứa Tịnh Nhi không cần Cố Khiết Thần sao?”.
“Mẹ ơi, tôi nghe nhầm hay là gặp ảo giác vậy? Sao lại không chân thực thế này?”.
“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Ai đó nhéo tôi một cái với!”.