Tâm trạng Hứa Tịnh Nhi cứ trôi lờ lững.
Trong thoáng chốc như trôi dạt về khoảng thời gian ba năm trước.
Cố Khiết Thần tỉnh lại, phát hiện bọn họ ở cạnh nhau hay nói cách khác là anh đã cho phép cô ở bên cạnh anh.
Mặc dù anh chưa bao giờ dùng lời nói ngọt ngào nói với cô nhưng anh rất cưng chiều cô, rất cưng chiều.
Trợ lý vừa về tới nhà đã lại bị sếp gọi điện trở lại công ty.
Người trợ lý đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại tòa chung cư thì nhìn thấy Cố tổng đang ngồi trên chiếc ghế trước đó Hứa Tịnh Nhi từng ngồi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên dàn đèn của tòa chung cư.
Anh mặc độc một chiếc áo mỏng manh.
Gió lạnh thổi tới nhưng dường như anh không có cảm giác gì.
Cũng không biết anh đã ngồi ở đây bao lâu rồi.
Trông anh thật cô đơn và bi thương.
Đây là lần thứ hai từ khi Hứa Tịnh Nhi trở về, người trợ lý nhìn thấy hình dáng này của Khiết Thần.
Người trợ lý không khỏi liếc nhìn về phía Khiết Thần đang nhìn.
Đột nhiên, anh ta nhớ lại về Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi của quá khứ.
Anh ta mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Tịnh Nhi là ba năm trước.
Khi đó Cố Tổng vừa mới gia nhập Cố Thị.
Anh ta được ông cụ Cố cử tới trợ giúp cho Khiết Thần.
Trong một buổi tối bận rồi, Cố tổng tăng ca tới muộn thì anh ta cũng ở cạnh Khiết Thần.
Trong lúc mệt mỏi buồn ngủ, anh ta bỗng nghe thấy có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Anh ta vội vàng ngẩng đầu dậy khỏi đống tài liệu đầy ngập mặt liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xách cơm hộp đang đi tới.
Lúc đó đang là mùa đông, cô gái mặc một chiếc áo len màu trắng dày dặn, phối với chiếc quần bò bó sát trông rất chỉn chu.
Cô đội một chiếc mũ tai thỏ trên đầu.
Hai chiếc tai nhỏ rủ xuống hai bên.
Mũi cô đỏ ửng vì lạnh.
Trông cô đáng yêu tới mức khiến người khác như muôn tan chảy.
Anh tơ đơ người cho tới khi cô đi tới trước bàn, đặt nhẹ hộp cơm lên trước mặt anh thì anh mới bừng tỉnh.
Cô ta cười với anh.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Chào anh, anh trợ lý của Khiết Thần phải không? Tôi là Hứa Tịnh Nhi!”
Hứa Tịnh Nhi!
Cái tên này đương nhiên anh ta biết.
Đây là vợ chưa cưới của Cố tổng.
Anh ta kích động đứng bật dậy, cung kính hỏi: “Xin chào cô Hứa”.
Hứa Tịnh Nhi bật cười trước hành động của anh ta.
Đôi mắt cô cong cong đầy vui vẻ: Không cần khách sao.
Anh gọi tôi Tịnh Nhi là được.
Tôi mang đồ ăn đêm tới cho mọi người.
Mọi người vất vả rồi”.
Vừa nói cô vừa đặt hôm cơm lên bàn của người trợ lý.
“Anh ăn từ từ nhé, tôi đi tìm Khiết Thần”.
Người trợ lý nhìn theo bóng lưng của Hứa Tịnh Nhi và không khỏi thở dài: “Người thì đẹp, giọng nói thì ngọt ngào lại dịu dàng, chu đáo.
Còn là thiên kim tiểu thư nữa.
Đúng là hiếm có!
Chẳng trách Cố tổng chọn cô ấy.
Một cô gái tuyệt vời như vậy có ai mà không thích chứ?
Người trợ lý vừa ăn đêm vừa trộm nhìn về phía phòng làm việc.
Anh ta cảm thấy tò mò không biết Cố tống trước giờ lạnh như nước đá và cô vợ sắp cưới của mình sẽ nói chuyện với nhau như thế nào.
Không nhìn còn đỡ nhìn rồi khiến anh ta hết hồn.
Trong lúc làm việc, không ai được phép làm phiền Cố tổng.
Vậy mà Hứa Tịnh Nhi lại cướp tài liệu trên tay anh, sau đó mở hộp cơm ra, bày món anh trước mặt anh.
Cố tổng để mặc cho cô làm, khuôn mặt anh dù không để lộ biểu cảm gì nhưng cũng không hề chỉ trích.
Thậm chí là còn cưng chiều cô.
Cố tổng chỉ ăn hai miếng mang tính tượng trưng rồi lại lấy tài liệu ra xem tiếp.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy không hài lòng bèn lạch cạch gắp thức ăn đưa tới bên miệng anh: “Nào! A!”