CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 492

Cố Khiết Thần ra khỏi biệt thự, nhưng không rời đi mà là đi một vòng quanh biệt thự, nhìn xung quanh trong màn đêm, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Bỗng dưng ánh mắt anh dừng lại trên thân cây ở đối diện, xéo với cổng biệt thự, sau đó anh không nghĩ ngợi gì mà bước sang đó.

Khi trợ lý Lâm nhìn thấy Cố Khiết Thần tìm được chính xác nơi cố thủ của Hứa Tịnh Nhi, còn lấy máy quay, balo của cô từ trên cây xuống, anh ta không khỏi âm thầm cảm khái.

Đây là thần giao cách cảm giữa vợ chồng trong truyền thuyết sao?

Máy quay, balo vẫn còn đây, Hứa Tịnh Nhi lại mất tích. Nếu cô muốn quay chứng cứ thì không thể nào để lại máy quay ở trên cây, trừ khi… có thứ gì đó thu hút cô, khiến cô để mặc những thứ này mà bỏ đi.

Cố Khiết Thần nhìn máy quay, cô luôn đặt nó ở đây, có thể nào quay được gì đó không.

Nghĩ vậy, anh bấm vào nút trên máy quay, tra xem đoạn video ở trong đó. Anh tua lại đến thời điểm tối hôm qua sau khi cô gửi tin nhắn cho anh, bắt đầu xem.

Quả nhiên đúng như anh dự liệu, có người dẫn Hứa Tịnh Nhi đi vào biệt thự, chỉ là… bóng người đó trông rất giống với anh. Chiếc áo vest đó đúng là của anh, lúc trước anh đã vứt nó ở phòng bệnh của Vân Nhu.

Giữa mi mày Cố Khiết Thần nhuốm đầy sát khí, ném máy quay vào tay trợ lý Lâm, căn dặn với giọng sắc bén: “Điều tra tất cả camera có thể tra ở quanh đây, tìm ra bóng dáng người đó, xem hắn đưa Hứa Tịnh Nhi đi đâu!”.

Trong một thoáng ngắn ngủi, Cố Khiết Thần đã tìm ra chân tướng mọi chuyện, trợ lý Lâm không khỏi thán phục. Nhưng lúc này cũng không phải lúc tán thán, cứu người phải tranh thủ từng phút từng giây, anh ta lập tức gật đầu: “Bây giờ tôi đi làm ngay!”.

Hứa Tịnh Nhi hôn mê, lúc dần dần khôi phục được một chút ý thức, cô cố gắng mở đôi mắt giống như bị núi lớn đè. Nhưng trước mắt lại là một mảnh tối đen, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, không có chút ánh sáng nào.

Cô không thể đoán được mình đang ở đâu.

Thậm chí, cô muốn cử động tay chân cũng có thể cảm giác được hai tay mình bị dây thừng thô to trói ra sau lưng. Hai chân cũng bị trói, không cử động được.

Còn chưa kịp tìm hiểu rõ hoàn cảnh của mình, cô đã nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Có người đến!

Là ai nhỉ?

Là tên côn đồ giả mạo Cố Khiết Thần, dụ cô mắc bẫy, rồi bắt cô đến đây sao?

Sở dĩ gọi hắn là tên côn đồ, là vì khi hắn quay người lại, cô nhìn thấy hắn đeo khẩu trang, và đôi mắt lạnh lùng đáng sợ kia, giống hệt tên côn đồ cô nhìn thấy trong video Vân Nhu bị bắt cóc ở bệnh viện.

Hắn bắt cóc Vân Nhu trước rồi lại bắt cóc cô, rốt cuộc là có ý gì?

Hứa Tịnh Nhi mới nghĩ đến đây, tiếng bước chân đã dừng lại trước mặt cô. Tuy trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn cố gắng mở to mắt, muốn xem người này là ai.

Nhưng người kia không cho cô cơ hội, cô cảm giác hắn chìa tay về phía mình, ngay sau đó, bắp tay cô có cảm giác kim đâm, hắn đang tiêm thứ gì đó cho cô.

Tay chân Hứa Tịnh Nhi bị trói, không thể giãy dụa, mà động tác của hắn cũng rất nhanh gọn dứt khoát, chỉ mấy giây đã tiêm xong, rồi đứng dậy bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi