Chương 499
Cố Khiết Thần nhẹ nhàng đẩy cô ra, lại đặt một chiếc gối vào lòng cô thay cho anh, rồi đắp chăn cho cô. Sau đó, anh lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, bước ra ngoài ban công.
Anh gọi điện thoại cho Từ Soái, sau khi bên kia nghe máy, anh vào thẳng vấn đề: “Lúc nào Vân Nhu có thể tỉnh lại?”.
“Hết thuốc gây tê là có thể tỉnh lại, chắc là tối nay”, Từ Soái chần chừ một lúc mới nói: “Lúc ở trên xe cứu thương cô ấy gọi tên anh suốt, tôi nghĩ chắc cô ấy tỉnh lại sẽ muốn gặp anh”.
Cố Khiết Thần im lặng một lát, nói: “Buổi tối tôi qua đó”.
…
Lúc Vân Nhu tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen. Cô ta nằm trên giường, ngây người nhìn trần nhà trắng xóa, ánh mắt lặng lẽ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, có tiếng bước chân vang lên.
Cô ta chuyển động tròng mắt cứng ngắc, nhìn vào khuôn mặt tuy không có chút cảm xúc nhưng vẫn vô cùng đẹp trai của người đàn ông, ánh mắt ảm đạm bỗng sáng lên.
“Khiết Thần…”, cô ta mở miệng, giọng nói khản đặc.
Cố Khiết Thần bước tới bên giường, đứng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của cô ta, ánh mắt không chút dao động, vẫn lạnh nhạt như vậy, thậm chí giọng nói cũng không có chút độ ấm nào: “Bác sĩ nói tay của cô bị thương rất nặng, sau này khả năng hoạt động sẽ bị ảnh hưởng, sinh hoạt bình thường còn được, nhưng không thể đánh đàn nữa”.
Cùng với những lời thẳng thắn không chút giấu giếm của anh, sắc mặt Vân Nhu càng trắng bệch hơn, dưới ánh đèn nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng đáy mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt: “Vậy là sau này em không thể đứng trên sân khấu, biểu diễn cho mọi người xem sao?”.
Sự nghiệp cô ta lấy làm kiêu ngạo nhất, sân khấu thành công nhất của cô ta, cứ thế bị tước đoạt khỏi thế giới của cô ta sao?
“Phải”, câu trả lời của Cố Khiết Thần vừa thẳng thắn vừa tàn nhẫn.
Nước mắt Vân Nhu tuôn rơi, không thể chấp nhận sự thật này, bỗng chốc suy sụp: “Tại sao Hứa Tịnh Nhi lại đối xử với em như vậy? Để khiến cô ta vui vẻ mà anh còn muốn khiến em biến mất. Em đã hết hy vọng rồi, em đã chuẩn bị xuất viện sau đó rời khỏi Đế Đô rồi!”.
Cố Khiết Thần để hai tay trong túi quần, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Đôi mắt u tối lạnh nhạt như xưa, im lặng nhìn Vân Nhu, không biết đang nghĩ gì.
Vân Nhu không ngờ tay của cô ta đã bị tàn phế, thế mà Cố Khiết Thần không dành cho cô ta được lời an ủi nào sao?
Cô ta gọi tên anh trên xe cấp cứu, lúc đó cô ta bị chảy nhiều máu như vậy, cô ta đau như vậy, thế mà anh cũng không nhìn lấy cô ta một cái, ngược lại che chở Hứa Tịnh Nhi trong lòng. Hứa Tịnh Nhi không hề bị gì, còn là người hành hung, có gì mà phải che chở chứ!
Cô ta thật sự không biết rốt cuộc Hứa Tịnh Nhi đã làm gì Cố Khiết Thần, khiến anh biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình như bây giờ!
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt cô ta, thản nhiên nói: “Hứa Tịnh Nhi cũng bị tên côn đồ đó tấn công, bắt cóc đến nơi ấy, cô ấy không bắt cóc cô. Còn tay cô, dao đúng là cô ấy cầm, nhưng cô ấy không đâm cô. Lúc cô ấy còn tỉnh táo, tay cô đã bị đâm bị thương rồi”.
Vân Nhu không tin nổi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, hỏi mà gần như hét lên: “Sự thực đã bày ra trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Anh không tin những gì anh tận mắt nhìn thấy, mà lại tin lời biện bạch của Hứa Tịnh Nhi? Khiết Thần, anh có còn là Khiết Thần mà em biết không?”.
“Không phải biện bạch, mà là sự thực”.