CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 501

Ánh mắt anh dường như đang nói với cô ta, cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày!

Quả nhiên, một giây sau, cô ta nhìn thấy anh nhếch môi, giọng nói lạnh nhạt không hề nể tình: “Dựa vào cô mà cũng muốn ép tôi phải cưới cô?”.

Anh nở nụ cười lạnh lùng: “Nằm mơ giữa ban ngày!”.

Nụ cười của Vân Nhu hoàn toàn chùng xuống, oán hận trong mắt không ngừng sinh sôi. Cô ta cắn môi, lửa giận muốn phát tiết, nhưng vẫn đè nén xuống.

“Khiết Thần…”, cô ta còn cố nở nụ cười dịu dàng, giọng nói vô cùng mềm mỏng: “Em cho anh thời gian suy nghĩ kỹ càng, ba ngày thế nào? Trước kia anh cũng cho em thời gian như vậy”.

“Ba ngày này, em sẽ lấy cớ cảm xúc của em còn chưa ổn định, kéo dài thời gian em lấy lời khai. Em đợi anh cho em đáp án rồi mới quyết định sẽ nói chuyện này thế nào”.

Ánh mắt Vân Nhu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh, giọng nói cũng ngây dại: “Khiết Thần, anh biết đấy, em vẫn luôn muốn quay về khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau. Chúng ta đã ở bên nhau năm năm, em hi vọng sau này chúng ta có thể ở với nhau cả đời”.

Cố Khiết Thần đi ra khỏi phòng bệnh, cả người xen lẫn sự lạnh lẽo vô tận.

Từ Soái vẫn luôn đứng ở ngoài nghe trộm cũng bất lực thở dài. Lúc nãy anh ta nghe thấy Vân Nhu đưa ra điều kiện mà hết sức kinh ngạc.

Làm vậy chẳng khác nào thừa nước đục thả câu!

Trước kia Cố Khiết Thần hận Hứa Tịnh Nhi cũng đồng ý cưới cô. Bây giờ anh đã yêu Hứa Tịnh Nhi đến tận xương tủy, sao có thể ly hôn với cô, còn phải cưới Vân Nhu?

Chỉ là tình hình bây giờ thật sự không có lợi cho Hứa Tịnh Nhi.

Nhân chứng, cả đám người bọn họ đều nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đâm Vân Nhu bị thương. Vật chứng, con dao mà Hứa Tịnh Nhi cầm trong tay đã được cảnh sát mang về kiểm tra, kết quả sẽ có nhanh thôi. Nếu vân tay trên đó chỉ có của một mình cô, chắc chắn không thoát được tội cố ý gây thương tích!

Từ Soái đi bên cạnh Cố Khiết Thần đến cuối hành lang, thấy vẻ mặt anh u ám, mi mày nhíu chặt, nhất thời cũng không biết nói gì.

Anh ta sờ túi, lấy thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Cố Khiết Thần. Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, nhưng không từ chối, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc.

Từ Soái cũng rút một điếu đưa lên miệng, lại lấy bật lửa từ trong túi ra, bấm nút bật lửa, trước tiên là châm cho Cố Khiết Thần, sau đó châm cho mình.

Ở cuối hành lang, hai người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng đó, khói trắng lượn lờ, im lặng giải tỏa áp lực.

Cuối cùng người phá vỡ sự im lặng vẫn là Từ Soái không nhẫn nại được nữa, ngón tay anh ta gõ vào điếu thuốc, để tàn thuốc rơi xuống, giọng nói hơi xót xa: “Khiết Thần, anh có dự tính gì?”.

Cố Khiết Thần không nói gì, ánh mắt còn u ám hơn cả bầu trời đêm lúc này.

Chuyện này quả thực rất khó giải quyết, tuy Cố Khiết Thần không để lộ cảm xúc gì, nhưng Từ Soái nghĩ chắc là anh tạm thời cũng không nghĩ ra điểm đột phá nào.

Anh ta nhíu mày suy nghĩ, nảy ra một ý: “Hay là anh cứ giả vờ đồng ý với điều kiện của Vân Nhu trước, để cô ấy ổn định đã, nhằm kéo dài thời gian?”.

Cuối cùng Cố Khiết Thần cũng nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng kia lập tức khiến Từ Soái phải rùng mình.

Được rồi, bảo Cố Khiết Thần giả vờ dỗ dành phụ nữ, trừ khi người phụ nữ kia là Hứa Tịnh Nhi, còn những người khác… chắc là còn lâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi