Chương 544
…
Chờ Cố Tuyết đứng vững, Hứa Triển Vọng lập tức buông tay ra, sau đó cất bước đi về phía Hứa Tịnh Nhi.
Tay của Cố Khiết Thần vẫn ôm eo Hứa Tịnh Nhi, cậu nhìn chằm chằm vào đó mấy giây mới rời mắt đi, nhìn khuôn mặt của Hứa Tịnh Nhi, nói: “Chị”.
“Triển Vọng”.
Hứa Tịnh Nhi gọi tên cậu em trai yêu quý, không chút do dự buông Cố Khiết Thần ra, muốn ôm lấy Hứa Triển Vọng.
Nhưng còn chưa kịp thực hiện hành động thì đã bị luồng sức mạnh ở eo ngăn cản. Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ham muốn chiếm hữu của Cố Khiết Thần, thậm chí anh còn nhíu mày đầy bất mãn.
Hứa Tịnh Nhi đầu tiên là ngây ra, sau đó không khỏi buồn cười: “Khiết Thần, Triển Vọng là em trai em mà!”.
Lại còn là mối quan hệ huyết thống ruột thịt nữa.
Luồng sức mạnh ở cánh tay anh không giảm đi chút nào, mà còn ôm cô chặt hơn.
Vòng tay của anh từ chối tất cả mọi người, chỉ dành cho cô, vậy thì cô cũng phải như vậy.
Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi không biết nên giận hay nên cười, cô giơ ngón tay ra, chọc vào khuôn mặt đẹp trai căng cứng của anh, trách mắng: “Đồ nhỏ nhen”.
Lần này không chỉ Từ Soái và trợ lý Lâm bị nhồi “cơm chó” mà thêm cả Hứa Triển Vọng.
Nếu là trước kia thì Hứa Triển Vọng đã giằng Hứa Tịnh Nhi ra khỏi vòng tay của Cố Khiết Thần, không cho anh lại gần cô nửa bước rồi. Nhưng hôm nay xem xong phiên tòa, lại nhìn thấy sự ngọt ngào không thể che giấu trên mặt Hứa Tịnh Nhi.
Tuy cảm giác bị cướp mất chị gái yêu dấu không dễ chịu gì, nhưng… trong lòng cậu bất giác đã chịu chấp nhận Cố Khiết Thần.
Cậu mím môi, ánh mắt ngượng ngập, lúng búng nói: “Anh… anh rể!”.
Cố Khiết Thần nhìn lướt qua vẻ mặt mất tự nhiên của chàng trai trẻ, khóe môi nhếch lên.
Anh buông bàn tay đang ôm eo Hứa Tịnh Nhi ra, hất cằm với Hứa Triển Vọng, lười biếng thốt ra ba chữ: “Một lần thôi”.
Một lần? Một lần gì vậy?
Hứa Tịnh Nhi bị câu nói không đầu không cuối của anh làm cho lú người, chớp chớp mắt, sau đó mới có phản ứng lại. Một lần trong miệng anh ấy là vì… Triển Vọng đã gọi anh một tiếng anh rể, khiến anh lòng vui như hoa nở, mới bằng lòng để hai chị em cô ôm nhau một cái sao?
Người đàn ông này… đúng là đáng yêu chết đi được!
Thế nên, cô mới thua trong tay Cố Khiết Thần. Cô thích anh đến như vậy, à không, yêu anh đến như vậy không phải là không có nguyên do.
Lúc cần khí phách thì khí phách, lúc cần kiêu ngạo thì kiêu ngạo, lúc cần dịu dàng thì dịu dàng, bây giờ… còn có thêm cả sự đáng yêu.
Các loại hình đều đủ, tất cả phương diện đều có, bảo cô làm sao thoát ra khỏi cái hố này đây?
Nếu đã được cho phép, đương nhiên Hứa Tịnh Nhi sẽ không bỏ qua cơ hội, dang hai tay ôm chặt lấy Hứa Triển Vọng. Ở trong vòng tay cậu, sống mũi cô không khỏi cay cay.
Cô xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải hôm nay Cố Khiết Thần có thể xoay chuyển tình thế, cô sẽ phải ngồi tù, thế mà bố mẹ cô lại không một ai đến thăm cô.