CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 584

Rõ ràng là phỏng đoán, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại nói một cách cực kỳ chắc chắn.

“Đương nhiên, những cái này đều là chuyện nhỏ, dù sao Vân Nhu cũng không biết cậu đã làm gì. Nhưng khi mình và Vân Nhu thật sự xảy ra mâu thuẫn, cậu không thể không lựa chọn đứng về phía một người. Cậu quan tâm Vân Nhu, nhưng cũng không nhẫn tâm làm mình tổn thương, cho nên…”.

Hứa Tịnh Nhi khựng lại vài giây rồi mới đưa ra kết luận: “Khi không thể trọn vẹn được tình và lý, thì cậu đã nguyện hi sinh bản thân, cậu thiết kế chuyện này là để giúp Vân Nhu. Trên thực tế cậu không hề hại mình nhưng đến cuối cùng vẫn thay Vân Nhu nhận tội, mục đích là để cô ta thấy rõ nếu như còn không tỉnh ngộ thì cậu sẽ không thể nào giúp cô ta nữa. Cô ta sẽ giống như cậu, đều phải ngồi tù đúng không?”

Không thể phủ nhận, tình cảm cả chục năm qua đúng là không uổng phí. Tiêu Thuần không thể nào phản biện được Hứa Tịnh Nhi. Bởi vì cô đã nói trúng toàn bộ tâm can của Tiêu Thuần.

Hôm đó, Vân Nhu thua kiện, tay bị phế hoàn toàn, còn dính tội cố tình gây thương tích cho tay của mình. Bên bảo hiểm yêu cầu điều tra lại về vết thương của cô ta. Nói cách khác, cô ta đồng thời cũng mất đi một khoảng bồi thường. Bệnh của Vân Nhu vốn không nhẹ, giờ còn bị áp lực thế này, chẳng khác gì đẩy cô ta tới bờ của sự nổi điên.

Vân Nhu dồn toàn bộ sự căm phẫn lên Hứa Tịnh Nhi, không thể nào buông tha cho Tịnh Nhi đượcvà cũng không ai biết là cô ta định sẽ làm gì.

Khi đó, Tiêu Thuần nghĩ đi nghĩ lại, cách duy nhất chính là đồng ý giúp Vân Nhu báo thù. Như vậy, tất cả đường đi nước bước đều nằm trong tay cô ấy, có thể đảm bảo mọi thứ diễn ra thật thuật lợi.

Như vậy vừa không trực tiếp làm hại Hứa Tịnh Nhi và cũng hi vọng, việc cô ấy ngồi tù có thể khiến Vân Nhu thức tỉnh, từ bỏ hận thù, chấp nhận điều trị.

Cô ấy đã đưa cho Vân Nhu một khoản tiền. Đây là tiền tiết kiệm của cô ấy, đủ để Vân Nhu có thể sinh sống. Cô ấy cũng đã mời bác sĩ có tiếng của khoa thần kinh, chỉ cần Vân Nhu đồng ý chấp nhận điều trị là được.

Những điều có thể làm, cô ấy đều làm. Cô ấy không phụ chị gái, cũng không phụ bạn bè. Thực ra những năm qua, cô ấy luôn bị kẹp giữa hai người nên cảm thấy rất mệt mỏi.

Giúp Hứa TỊnh Nhi, khiến cô ấy thấy có lỗi với chị mình. Mà giúp Vân Nhu thì cô ấy lại cảm thấy không đủ chân thành với Hứa Tịnh Nhi. Vốn năm xưa khi Vân Nhu kết hôn ở bên nước ngoài, cô ấy cảm thấy vui lắm. Vì nếu như Vân Nhu đã tìm được bến đỗ, vậy thì sẽ không nhớ tới Khiết Thần và không làm khó cô ấy nữa.

Nói cách khác, nếu như không phải Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi thương nhau thì cô ấy đã không cảm thấy tội lỗi như vậy rồi.

Thế nhưng mọi thứ không như cô ấy tưởng tượng. Cuối cùng Vân Nhu đã trở về, đi sai đường. Còn Hứa TỊnh Nhi thì vẫn được Khiết Thần thương yêu như trước.

Cô gái bất lực, đành phải lấy chính mình ra kết thúc chuyện này.

Nhưng dù Hứa Tịnh Nhi đoán ra tâm tư của mình thì cô ấy cũng sẽ không thừa nhận. Đã làm người xấu thì phải làm đến cùng.

“Không”, Tiêu Thuần đáp dứt khoát: “Hứa Tịnh Nhi, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Những sự thực đã bày ra trước mắt, tôi chính là người đã hại cô. Tôi cũng nhận tội rồi, trừng phạt kiểu gì tôi cũng nhận. Nếu cô nói xong rồi thì cô về đi”.

Cô ấy cứng đầu như vậy thật sự khiến Hứa Tịnh Nhi đau đầu. Nhưng cô cũng không phải là người dễ đầu hàng.

“Thuần Thuần, mình nói cậu lần cuối. Cậu quan tâm tới mình, cũng quan tâm tới cả Vân Nhu. Vậy thì cậu càng không thể chịu thay tội được. Vân Nhu đã gọi điện cho mình, nói rằng cô ta không có ý định dừng lại. Đợi sau khi cậu bị xét xử, cô ta thoát tội, sẽ lại hại mình nữa. Cô ta sẽ không chịu dừng lại. Như vậy, sự hi sinh của cậu chẳng phải là công cốc rồi sao.

“Mình hi vọng cậu suy nghĩ cho kỹ xem có chỉ đích danh tội trạng của Vân Nhu hay không. Giữa mình và Vân Nhu, mình tin cậu sẽ chọn mình”.

Lúc Hứa Tịnh Nhi bước ra, Từ Soái đã không kìm nén thêm được nữa. Anh ta đứng bật dạy, lao về phía cô, vội vàng hỏi; “Sao rồi, sao rồi? Cô và Tiêu Thuần trò chuyện thế nào rồi? Cố ấy có chịu từ bỏ không?”

“Những gì cần nói đã nói hết rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi