Chương 602
Cố Khiết Thần đứng cách sau lưng cô một bước, trên khuôn mặt tuấn tú đã không còn bất cứ biểu cảm gì. Anh đã quen giấu mọi bi thương và khổ sở đi, chỉ là hai tay buông hai bên người siết chặt, dường như phát tiết tất cả cảm xúc vào đó.
Cô bỗng nhiên quay người lại, nhào vào lòng anh. Anh cảm giác được đôi tay nhỏ gầy của cô dùng sức ôm lấy anh, gò má cô dán vào ngực anh, giọng trầm khàn, thoát ra tiếng nức nở: “Cố Khiết Thần, ông nội sẽ không sao đâu. Ông ấy vẫn chưa thấy chúng ta cử hành hôn lễ, vẫn chưa thấy chúng ta sinh cho ông ấy đứa cháu mũm mĩm, ông ấy sẽ không bỏ lại chúng ta mà đi đâu”.
Đáy mắt Cố Khiết Thần dâng tràn nước mắt, anh chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, đáp lại bằng giọng trầm thấp: “Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi khóc thút thít, sau đó lại nói: “Khiết Thần, nếu anh muốn khóc, em có thể tránh đi một lúc”.
Cô có thể cảm giác được cả người anh vẫn luôn kìm nén, cô đau lòng thay cho sự kìm nén này. Ông cụ Cố là người thân duy nhất của anh, cô biết rõ ông cụ Cố quan trọng với anh thế nào, nhưng anh cố gắng kìm nén cảm xúc như vậy rất có hại cho cơ thể, chi bằng khóc một trận thoải mái.
“Không cần”, giọng nói Cố Khiết Thần càng khàn đi, trong giọng nói còn có chút run rẩy: “Hứa Tịnh Nhi, em khóc thay anh, khóc luôn phần của anh”.
Nghe vậy, nước mắt Hứa Tịnh Nhi càng tuôn ra nhiều hơn.
Khi xưa, lúc bố mẹ Cố Khiết Thần qua đời, anh cũng như vậy sao? Đau khổ đến thế, nhưng lại đè nén giấu mình sao?
Cô vẫn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể dùng sức gật đầu.
Lần này, ít nhất vẫn còn có cô ở bên cạnh anh, hơn nữa bây giờ y học phát triển, ông cụ Cố chưa chắc sẽ nằm mãi như vậy.
Bọn họ không rời đi mà ngồi xuống dãy ghế ngoài phòng bệnh.
Hứa Tịnh Nhi khóc đã mệt, dù vẫn luôn gắng gượng chống đỡ tinh thần, nhưng mí mắt vẫn không ngừng sụp xuống. Cố Khiết Thần thấy vậy, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, kéo đầu cô gác lên vai mình, nhỏ giọng nói: “Ngủ một lát đi, anh thức trông là được”.
Mí mắt Hứa Tịnh Nhi khép hờ, cuối cùng hoàn toàn nhắm lại.
Bầu trời bên ngoài không biết đã dần dần hửng sáng từ lúc nào, nơi hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã. Cố Khiết Thần ngước mắt nhìn lên, bác sĩ Lý đang vội vã đi tới, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Ông ấy bước tới, đang định nói chuyện với Cố Khiết Thần, thì anh đã giơ ngón tay thon dài lên kề vào môi, làm động tác “suỵt”, giọng nói rất nhỏ: “Đừng làm cô ấy tỉnh”.
Những lời đã đến bên miệng bác sĩ Lý lại bị nuốt ngược trở lại.
Cố Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn đang say sưa giấc nồng, sau đó nói: “Có phòng trống không?”.
Bác sĩ Lý hiểu ý: “Bây giờ tôi bảo người sắp xếp, Cố tổng, lát nữa cậu qua phòng làm việc của tôi nhé, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.
“Được”.
Bác sĩ Lý bước về phía y tá, dặn dò một câu, y tá kiểm tra trên máy tính, sau đó đứng dậy, bước về phía Cố Khiết Thần, dẫn đường cho anh.