Khi nãy cô nửa tỉnh nửa mê, cảm giác có người tiến lại gần cô.
Theo phản xạ, cô giật mình tỉnh dậy nên mới buột miệng nói ra lời cự tuyệt.
Cô vốn tưởng buổi tối hôm nay có thể thoát khỏi sự dày vò của anh, vậy mà anh vẫn không chịu buông tha cho cô sao?
Cũng không biết phải mất bao lâu, Khiết Thần bèn chép miệng khẽ cười.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt hung hăng, nhếch miệng và thốt lên lời nói lạnh như băng: “Hứa Tịnh Nhi, cô cũng coi trọng mình quá đấy! Cô có dâng mình cho tôi thì tôi cũng không ngủ với cô!”
Dứt lời, anh gạt chăn ra, ngồi dậy và rảo bước đi vào phòng thay đồ.
Anh thay sang bộ quần áo khác, mở bung cửa rời đi.
Hứa Tịnh Nhi ôm chăn, ngồi chết trân tại chỗ.
Bên tai cô vẫn còn văng văng lời nói cay độc của anh.
Trái tim vốn đau tới mức tê dại của cô cũng chưa bao giờ cảm thấy đau như thế này.
Khiết Thần nổi giận đùng đùng.
Anh mở cửa xe, ngồi vào với nắm tay siết chặt.
Anh đập mạnh vào vô lăng.
Trong đầu anh không ngừng lóe lên hình ảnh về dáng vẻ sợ hãi của Hứa Tịnh Nhi.
Trái tim anh như có thứ gì đó khuấy mạnh, đau vô cùng…
Cuối cùng thì Hứa Tịnh Nhi đã phải sợ anh.
Cuối cùng cô ấy cũng đã phải yên phận, không dám có ý gì với anh.
Nhưng tại sao, tại sao anh lại không hề cảm thấy sung sướng khi đã báo thù thành công?
Trước đây làm gì có chuyện Hứa Tịnh Nhị sợ anh…Đó vốn là người phụ nữ dám bò tới đầu giường anh tác oai tác quái tự tạo phúc cơ mà?
Khiết Thần ngả mạnh người ra ghế.
Anh nhắm mắt lại.
Trong thoáng chốc, anh như nghe thấy giọng nói bá đạo của Hứa Tịnh Nhi.
…
“Khiết Thần, anh không được để ý cô gái khác.
Anh chỉ có thể nhìn em, chỉ có thể thích em, chỉ được phép thấy em là người đẹp nhất!”
“Khiết Thần, em thật chỉ muốn treo lên người anh tấm biển viết: “Đã có gia đình!”
“Khiết Thần, anh phải thừa nhận anh chỉ được vì một mình Hứa Tịnh Nhi em thôi.
Anh là duy nhất của em!”
“Khiết Thần, nếu mà để em thấy anh thích người con gái khác thì em sẽ bắt cóc anh và nhốt anh vào nơi chỉ có một mình em thôi đấy!”
…
Những lời nói đó vang lên văng vẳng bên tai anh.
Nhưng một giây sau, dường như Khiết Thần đột nhiên nhớ ra điều gì đó khiến ánh mắt ấm áp của anh đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Tiêu Thuần sắp tới tập đoàn Cố Thị làm việc.
Cô ấy bảo Hứa Tịnh Nhi cùng cô ấy đi shopping, mua vài bộ đồ mặc đi làm.
Đương nhiên là Hứa Tịnh Nhi tuân mệnh đi cùng.
Nói là đồ đi làm chứ thực tế chỉ cần là quần áo, túi, giày dép mà Tiêu Thuần thích thì cô ấy sẽ mua ngay tắp lự.
Vì vậy mới đi một lúc mà trong tay hai cô gái đã xách đầy những túi đồ rồi.
Lúc thử giày, Tiêu Thuần chỉ vào một đôi và nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, đôi này hợp với cậu này, mua đi”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không cần, mình còn nhiều giày lắm”.
“Mình không nghe nhầm đấy chứ?”, Tiêu Thuần nhìn cô với vẻ không dám tin.
“Mua mua ngay, mua để vui.
Từ khi nào mà cậu phải bận tâm tới việc giày nhiều hay ít vậy? Giày của chúng ta không có nhiều nhất, chỉ có nhiều hơn”.
Giày ở đây, đôi nào cũng vô cùng đắt đỏ.
Trước đây cô cũng giống Tiêu Thuần, có thể tùy ý mua sắm.
Nhưng bây giờ…gia đình sa sút, còn phải dựa vào sính lễ của nhà họ Cố để chống đỡ cho Hứa Thị, làm gì còn để cô có thể tự ý phung phí được nữa.
Đương nhiên Tiêu Thuần biết về tình cảnh nhà họ Hứa, nhưng Hứa Tịnh Nhi đã được gả cho Khiết Thần rồi.
Cô là nữ chủ nhân của nhà họ Cố rồi cơ mà!
Cô ấy chau chặt mày, bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì đó bèn kinh ngạc kêu lên: “Tịnh Nhi, lẽ nào…Anh Khiết Thần không đưa tiền cho cậu à? Cậu là vợ của anh ấy mà anh ấy không đưa tiền cho cậu tiêu sao?”
Vợ sao? Trong lòng Khiết Thần, cô chỉ là một người phụ nữ không từ thủ đoạn đi phá hoại cuộc hôn nhân của anh mà thôi.
Dù là bạn tốt thì Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn cô ấy trông thấy dáng vẻ chật vật trong cuộc hôn nhân này của mình.
Cô không hề tỏ ra đau khổ, thậm chí là còn cười giống như không nghe thấy gì.
Cô chỉ nói: “Cậu đi đôi này đẹp đấy”.
Tiêu Thuần thấy vậy, dù cảm thấy bất bình nhưng cũng không nói tiếp nữa.
Lúc thanh toán, điện thoại của Hứa Tịnh Nhi đổ chuông.
Là ông cụ Cố gọi điện tới.
Cô nghe máy.
Sau khi nghe đầu bên kia lên tiếng, cô siết chặt ngón tay tới mức cắt không ra hột máu