CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 645

Dù sao thì nỗi đau có lớn thế nào cũng chỉ cần thời gian là có thể chữa lành. Một năm không được thì hai năm, ba năm…Cô không tin, đời người dài như vậy cô lại không thể buông bỏ được.

Hứa Tịnh Nhi dành mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp căn chung cư. Tất cả đều sắp xếp lại như cũ. Duy chỉ có quầy rượu đã bị cô uống hết rồi thôi.

Thế nhưng Khiết Thần khiến cô đau khổ như vậy thì coi như rượu là thứ anh bồi thường cho cô thôi mà.

Làm xong, Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, tìm số của trợ lý Lâm và gửi tin nhắn cho anh ta.

“Tôi có đồ muốn gửi lại cho Khiết Thần. Giờ tôi tới công ty, tới khi đó anh xuống lấy giúp tôi nhé”.

Cô kiếm một cái túi giấy, nhét ba chiếc nhẫn cùng tấm thẻ vào. Sau đó cô thay đồ, khoác ba lô và ra khỏi cửa.

Hứa Tịnh Nhi lái xe tới tòa nhà Cố Thị. Chiếc xe dừng bên đường, cô đẩy cửa, cầm túi bước ra. Thế nhưng cô không đi về phía công ty mà cứ đứng đợi.

Hai phút sau, trơ lý Lâm từ tòa nhà bước ra. Anh ta tìm kiếm, khi nhìn thấy cô bèn vội vàng chạy tới.

Anh ta lịch sự lên tiếng: “Cô Hứa, cô muốn trả đồ gì vậy. Tan làm tôi tới lấy là được mà, vất vả cho cô rồi”.

“Hôm nay tôi dọn đi, trước khi đi tôi phải giải quyết cho xong”, Hứa Tịnh Nhi thản nhiên lên tiếng rồi đưa chiếc túi cho anh ta: “Những thứ này khá đắt giá nên anh thay tôi đưa tận tay cho Khiết Thần nhé”.

Trợ lý Lâm không nhận ngay mà bỗng khựng người trước lời nói của cô: “Cô Hứa, cô định dọn đi sao? Còn là hôm nay luôn à?”

“Ừ”.

“Đột ngột vậy sao? Thực ra Cố tổng nói là cô có thể tiếp tục ở đó mà…”

Anh ta chưa dứt lời thì Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng cắt ngang, giọng cô như mang vẻ chế nhạo: “Tôi dựa vào thân phận gì để sống tiếp ở đó đây?”

Đến cả chút tiền trợ cấp hàng tháng của Khiết Thần mà cô còn không lấy nữa là ở lại đó.

Trợ lý Lâm gãi đầu.

Thực ra anh ta cũng chỉ lo lắng. Nếu như Hứa Tịnh Nhi về nhà họ Hứa, với cái tính tình của ông bà Hứa thì có lẽ họ sẽ nói khó nghe lắm. Có lẽ sếp đã cân nhắc tới việc đó nên mới bảo cô tiếp tục ở lại chung cư.

Trợ lý Lâm há miệng nhưng không biết phải nói gì. Thế là anh ta đổi chủ đề: “Vậy…sau này cô tính như thế nào?”

Hứa Tịnh Nhi liếc anh ta một cái, không nói gì.

Trợ lý Lâm thấy thế, vội vàng giải thích: “Cái… cái này không phải là hỏi hộ Cố tổng đâu, tôi đơn thuần chỉ là quan tâm cô thôi, nếu như cô không muốn trả lời thì cũng không sao”.

“Tôi biết rồi”, giọng Hứa Tịnh Nhi trầm xuống, cô cụp mắt, bàn chân đá đá vào hòn đá trước mặt, lí nhí như đang nói với chính mình: “Anh ấy cũng không hỏi đâu”.

Mặc dù nói nhỏ, nhưng trợ Lý Lâm vẫn nghe thấy.

Hôm qua anh ta còn tưởng sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi vẫn bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giờ xem ra anh ta đã nghĩ sai rồi.

Cho dù lúc này đây Hứa Tịnh Nhi vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng câu nói này nghe sao mà chua xót, khiến trái tim của anh ta cũng như thắt lại.

Rõ ràng là không buồn, không khóc, nhưng anh ta lại có cảm giác như cô đang khóc, đang buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi