Chương 691
Cô và Tiêu Thuần chỉ mới đi vào, cô còn chưa nói câu nào, anh ta đã bắt đầu lòng vòng nói nhăng cuội, chắc chắn là biết bọn họ muốn hỏi cái gì. Anh ta không muốn trả lời, thế là giả vờ ngốc cho qua.
Nhưng anh ta thông minh, cô cũng không ngốc.
Vừa khéo trong sổ sách của cô còn ghi món nợ anh ta nợ cô. Nốc hết mười chai rượu, không sợ không cậy được miệng anh ta!
“Cô… cô cô cô…”, ngón tay Từ Soái run rẩy chỉ vào Hứa Tịnh Nhi, oán hận nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô cũng ác lắm. Nói thế nào lần trước tôi cũng cứu cô một mạng, chẳng lẽ không thể xóa mười chai rượu này sao?”.
Hứa Tịnh Nhi không hề do dự lắc đầu: “Ơn cứu mạng là ơn cứu mạng, nợ là nợ. Có cơ hội tôi chắc chắn sẽ trả ơn cứu mạng của anh, nhưng nợ cần trả thì vẫn phải trả!”.
Thấy không thuyết phục được cô, Từ Soái chỉ đành quay đầu cầu xin Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, dù anh uống rất giỏi, nhưng mười chai vào rồi anh có thể sẽ chết đấy! Anh là bạn trai bảo bối thân yêu nhất của em mà, em không nhẫn tâm vậy chứ?”.
Tiêu Thuần cười với anh ta, thương hại sờ đầu anh ta, gật đầu: “Đúng là không nhẫn tâm”.
“Anh biết là em…”.
Còn chưa nói xong, Tiêu Thuần đã bổ sung một câu: “Nhưng ai bảo Tiểu Tịnh Nhi mới là người phụ nữ bảo bối mà em yêu nhất, cho nên, anh chấp nhận số phận đi!”.
“… Hai người… Quả nhiên lòng dạ phụ nữ là ác độc nhất!”.
Hứa Tịnh Nhi không đổi sắc mặt: “Cảm ơn đã khen”.
Ra ngoài lăn lộn có ngày cũng phải trả, thiên đạo luân hồi, trời xanh có tha cho ai bao giờ! Thế nên, hễ chuyện gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn gặp lại, người xưa không gạt mình!
Tiêu Thuần dặn nhân viên phục vụ mang mười chai rượu vào, còn cố ý nói là loại rượu mạnh nhất.
Từ Soái tiu nghỉu nằm xụi lơ trên ghế sofa, bên trái là Hứa Tịnh Nhi, bên phải là Tiêu Thuần, đều nhìn anh ta chằm chằm. Hoặc là anh ta bất chấp tất cả quật ngã hai người phụ nữ này, còn không thì chỉ có thể uống.
Hai cách nghĩ không ngừng giằng co với nhau, dù anh ta rất muốn chọn vế thứ nhất, nhưng cuối cùng vẫn không có lá gan đó. Cuối cùng anh ta thẳng lưng dậy, liều mạng cầm chai rượu trên bàn lên: “Được, tôi uống! Nói trước, uống xong là tha cho tôi đi đấy nhé!”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu.
Được sự đồng ý, Từ Soái thở phào. Chỉ cần anh ta chống đỡ được, mọi chuyện không thành vấn đề. Mười chai rượu thôi mà, anh ta là hoàng tử của hộp đêm, anh ta không tin sẽ không chống đỡ được!
Chai thứ nhất, Từ Soái không hề có áp lực.
Chai thứ hai, cũng xem như dễ dàng uống xong.
Chai thứ ba, thứ tư, thứ năm, miễn cưỡng uống hết, trên mặt hiện lên ráng đỏ.
Bắt đầu từ chai thứ sáu, ánh mắt Từ Soái đã trở nên mơ màng thấy rõ, nhíu chặt mày, động tác cũng chậm lại, thậm chí thỉnh thoảng còn nấc lên.
Cuối cùng, mười chai rượu vào bụng, men rượu dần dâng lên, anh ta gần như nằm liệt trên ghế sofa, dựa người ra sau, miệng không biết nói gì mà cứ lẩm bẩm liên tục.
Thời cơ chín muồi, sợ lát nữa anh ta lại say quá mất trí, Hứa Tịnh Nhi tiến đến trước mặt anh ta, lên tiếng: “Từ Soái, biết Cố Khiết Thần là ai không?”.