Chương 710
Hứa Tịnh Nhi biết anh ta luôn biết quan tâm và ga lăng như vậy, nên cũng không thoái thác, xoay người bước vào chung cư.
Gần như sau khi cả người cô khuất hẳn sau cánh cửa, thì mới nghe thấy tiếng khởi động xe và lái đi ở bên ngoài.
Hứa Tịnh Nhi về đến căn hộ, dùng chìa khóa Tiêu Thuần đánh cho cô để mở cửa. Nhìn thấy đôi giày được thay ra ở cửa, cô hơi nhíu mày.
Hôm nay Tiêu Thuần về sớm vậy sao?
Lúc cô thay giày bước vào, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Thuần đang đi từ ngoài ban công vào, nở nụ cười có chút quỷ dị: “Tịnh Nhi, mình nhìn thấy hết rồi nhé, ai đưa cậu về vậy? Là đàn ông hả?”.
Mở miệng thì là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu đúng sự thực: “Đúng vậy”.
Vẻ mặt Tiêu Thuần có chút hóng hớt: “Ai vậy? Người theo đuổi mới của cậu sao?”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi không hề nghĩ về hướng đó, suýt nữa thì trợn mắt lườm nguýt Tiêu Thuần: “Người theo đuổi mới cái gì chứ, anh ấy là cấp trên, là sếp của mình, là người phát lương cho mình! Cậu nghĩ cái gì vậy?”.
“Hả?”, Tiêu Thuần sửng sốt, rồi bỗng hiểu ra: “Ồ, anh ta chính là ông chủ đứng sau tòa soạn báo tạp chí Z mà cậu nói là vô cùng thần bí, chưa ai từng thấy mặt sao?”.
“Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi vừa đáp vừa đi vào, ngồi xuống sô pha.
Tiêu Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh cô, chống hai tay vào đầu gối, nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy nghiền ngẫm, nói: “Vậy các cậu gặp nhau lúc nào vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không kể với Tiêu Thuần những chuyện ở nước ngoài, thế nên cô ấy không biết chuyện cô và cấp trên đại nhân đã gặp nhau từ trước.
Lúc này cô ấy hỏi tới, Hứa Tịnh Nhi liền đáp: “Có một lần mình bị ốm, trong lúc mê man gọi điện thoại nhầm, anh ấy sợ mình xảy ra chuyện, nên đã đến chung cư chăm sóc mình. Về sau, để cảm ơn anh ấy thì mình mời anh ấy ăn bữa cơm, thế là gặp nhau thôi”.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Thuần nghe lại nhíu mày.
Hứa Tịnh Nhi liếc thấy vẻ mặt cô ấy: “Cậu làm sao vậy?”.
“Cậu nói cậu và cấp trên đại nhân trước giờ chỉ có mối quan hệ công việc. Nhưng cậu bị ốm, chỉ một cuộc điện thoại đã có thể khiến anh ta chạy đến chăm sóc cho cậu. Tịnh Nhi, vị cấp trên đại nhân này đối với cậu đúng thật là… để tâm lắm. Liệu anh ta có…”
“Dừng!”.
Sao Hứa Tịnh Nhi có thể không biết cô ấy đang ám chỉ điều gì chứ? Cô thẳng thừng ngắt lời, trả lời dứt khoát: “Không có, bọn mình thực sự chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần. Anh ấy không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với mình, mình đối với anh ấy lại càng không”.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt rất vô tư trong sáng, Tiêu Thuần biết những lời cô nói là thật, nhất thời không biết nên than thở hay nên thở phào.