Chương 713
Tả An coi như không biết là màn giới thiệu của mình khiến bầu không khí trở nên khác thường. Anh ta cười nói: “Mọi người đều biết, Hứa Tịnh Nhi là nhà báo có năng lực nhất của tòa soạn chúng tôi. Cô ấy vô cùng giỏi giang. Tôi tin với sự trợ lực của cô ấy thì tôi nhất định có thể trở thành một phó tổng giám đốc giỏi, mang lại thành tích tốt cho Cố Thị”.
Anh ta đã nói tới nước đó rồi thì Hứa Tịnh Nhi cũng cười phụ họa theo. Cô nói bằng vẻ khách khí: “Tôi sẽ nỗ lực”.
Sau khi hội nghị kết thúc, đám đông lần lượt đi ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi đi bên cạnh Tả An. Vừa mới đi được vài bước thì có tiếng giày cao gót từ sau vọng lại. Ngay sau đó Tả Tư đứng chặn trước mặt Tả An, khiến anh ta phải dừng bước. Hứa Tịnh Nhi cũng lập tức dừng lại.
Tả Tư nhếch miệng, mặt khó đăm đăm, nhìn Tả An chằm chằm. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngạo mạn và khinh thường. Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn nói bằng giọng vô cùng chế nhạo: “Đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi. Cáo đội lốt thỏ nhỉ, có điều…ăn nói ngông như vậy không sợ bị dìm chết sao?”
Tả An vẫn cười hiền lành giống như không nhận ra sự chế nhạo của cô ta: “Vị trí này là do các cổ đông bỏ phiếu bầu ra. Mọi người đã chọn tôi thì chứng tỏ tôi có đủ năng lực thắng chị. Bản thân tôi cũng sẽ làm tốt, để chị biết rằng tôi có phải là chỉ là kẻ khoa môi múa mép hay không”.
“Quả nhiên những con chó biết cắn người thì ban đầu lúc nào cũng tỏ ra không biết sủa”, Tả Tư nhả từng từ.
Mặc dù Hứa Tịnh Nhi không tiếp xúc nhiều với Tả Tư nhưng chỉ vài lần gặp gần đây cũng đủ để cô thấy cô ta là một kẻ ngạo mạn, cốt cách quý tộc đã ăn vào trong máu. Vậy thì với một người như cô ta đâu cần phải nói những lời bỉ ổi như vậy với người khác đâu. Thật không ngờ…cô ta lại mất lịch sự với Tả An như vậy. Đúng là tục tĩu.
Trước đó cô đoán họ không phải là chị em, xem ra họ giống kẻ thù của nhau thì đúng hơn.
Tả An vẫn giữ vẻ thản nhiên, nụ cười trên khuôn mặt anh ta không hề biến mất: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi và thư ký của mình phải đi tham quan văn phòng mới rồi”.
Nói xong, anh ta quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi. Nụ cười trên khuôn mặt Tả Tư trông càng châm biếm hơn.
Cô ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, không còn vẻ nhiệt tình như hàng xóm nữa. Giờ cô ta lạnh lùng không khác gì người xa lạ.
Cô ta cũng không định nói gì với Hứa Tịnh Nhi, chỉ quay qua nhìn Tả An và nói một câu mập mờ: “Tả An, cẩn thận, đừng đùa với lửa”.
Tả An nhướn mày nhìn cô ta, không nó gì.
Lúc hai người nhìn nhau, Khiết Thần và trợ lý Lâm từ trong phòng hội nghị bước ra. Tả Tư ngước nhìn rồi cất bước đi về phía anh.
Khiết Thần liếc nhìn Tả An, hình như có nhìn cả Hứa Tịnh Nhi nhưng anh nhanh chóng cùng trợ lý Lâm và Tả Tư đi tới phòng làm việc của mình.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Tả An mới cười: “Chúng ta cũng đi thôi, làm quen phòng làm việc trước nào”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Dạ”.
Phòng làm việc của phó tổng giám đốc cũng nằm ở trên đỉnh tòa nhà. Chỉ có điều ngược hướng với phòng của sếp tổng. Một phòng nằm về hướng bên trái, một phòng nằm hướng bên phải.
Phòng làm việc này nhỏ hơn của Khiết Thần một chút. Tuy nhiên thiết bị gì cũng có, rất đầy đủ và rộng rãi.