Chương 764
Đi khoảng 15 phút, Hứa Tịnh Nhi thấm mệt, liếc thấy ven đường có băng ghế, cô bước tới, ngồi xuống, ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Sau đó, cô co cả hai chân lên, hai tay ôm đầu gối, gác cằm lên, bả vai khẽ run rẩy.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Tả An vẫn nghe thấy tiếng khóc.
Anh ta đứng im tại chỗ, yên lặng nhìn cô nửa phút, cuối cùng vẫn bước tới, ngồi xuống, bàn tay anh ta vỗ nhẹ hai cái vào đầu cô.
Dường như anh ta không có kinh nghiệm an ủi người khác, động tác cứng ngắc, ngay cả giọng nói cũng cứng ngắc: “Chẳng phải cô hận Cố Khiết Thần sao? Tại sao còn đau lòng như vậy?”.
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Hứa Tịnh Nhi chậm rãi mở mắt, quay mặt qua, nheo mắt nhìn anh ta một lúc lâu mới nhận ra là ai. Cô cố nặn ra một nụ cười, cãi chày cãi cối như đang vãn hồi lòng tự tôn: “Tại sao anh lại nghĩ là tôi đau lòng vì Cố Khiết Thần?”.
“Ồ? Không phải vì anh ta, vậy thì là vì cái gì?”, Tả An nhíu mày: “Cô nói ra xem nào, không chừng tôi có thể giúp cô giải sầu”.
“Tôi à…”
Ngón tay thon nhỏ của Hứa Tịnh Nhi chỉ vào mình, hơi men khiến ánh mắt của cô trở nên mê man, càng khiến đôi mắt cô trở nên sáng rỡ, chẳng khác nào ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cô mỉm cười gian xảo, không đáp mà hỏi ngược lại: “Tại sao đau lòng thì phải có lý do chứ? Cảm xúc của phụ nữ thay đổi nhanh như vậy, tôi bỗng dưng thấy đau lòng không được sao? Tôi không có lý do thì không thể đau lòng à?”.
Giờ phút này thì Tả An có thể chắc chắn là cô đã say, nếu không sao có thể nói những lời không có logic và lộn xộn như vậy chứ?
Nói lý với người say là chuyện không có bất cứ ý nghĩa gì, thế là anh ta hùa theo cô luôn: “Ừ, cô nói đúng”.
“Nói cho có lệ”.
Hứa Tịnh Nhi uống say, nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí khuôn mặt còn tỏ vẻ bất mãn. Cô bỗng ngồi thẳng người, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tả An, hỏi: “Vậy anh nói xem, lúc anh đau lòng đều có lý do cả sao?”.
Tuy biết cô đang quấy nhiễu, nhưng Tả An không hề thấy phiền, chắc hẳn anh ta chưa bao giờ được thấy dáng vẻ này của cô.
Lúc tỉnh táo, tuy thỉnh thoảng Hứa Tịnh Nhi cũng ra vẻ đáng yêu nũng nịu, nhưng phần lớn thời gian là quá mức trưởng thành và lý trí, tuy còn trẻ tuổi nhưng tâm thái lại như bà già.
Bây giờ xem ra, cô vẫn chỉ là cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Có lẽ dáng vẻ này của cô khiến Tả An bất giác cũng thả lỏng, anh ta kéo cà vạt lỏng ra, giọng nói cũng trở nên lười biếng, đáp: “Đương nhiên có lý do thì mới đau lòng chứ”.
Câu này của anh ta lại khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hứng thú, cô ngoẹo đầu, chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ rất tò mò: “Có những lý do gì? Anh nói tôi nghe xem nào”.
Vốn dĩ Tả An chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại tưởng là thật, tự dưng bắt anh ta nghĩ lý do đau lòng, sao anh ta nói ra được chứ? Huống hồ… đã rất rất lâu anh ta không có cảm giác đau lòng như vậy rồi.
Cũng không đúng, không phải là không có, mà là không thể có.