Chương 780
Vừa nói, cô vừa quay người đi đến quầy bar nhỏ, vì chỉ có nước khoáng, mà lúc này cấp trên đại nhân phải uống nước ấm, nên cô mở một chai nước khoáng, đổ vào ấm đun nước rồi cắm điện. Sau khi nước sôi thì đổ ra cốc, đợi nguội đi một chút, nhiệt độ vừa phải thì cầm trở lại giường.
Lúc cô làm những việc đó, ánh mắt Tả An luôn dõi theo từng động tác của cô, cho đến khi cô quay lại, đỡ anh ta ngồi dậy, rồi đưa nước cho uống, anh ta mới thôi không nhìn nữa, cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Hứa Tịnh Nhi lấy lại chiếc cốc, đặt lên tủ đầu giường, hỏi: “Bình này chắc phải truyền thêm một lúc nữa, anh có muốn ngủ tiếp không? Nếu anh cần ngủ, tôi sẽ ra ngoài kia ngồi, không làm phiền anh”.
Tả An không đáp lời, im lặng một lúc, rồi bỗng hỏi ngược lại: “Là cô cứu tôi à?”.
Gương mặt người phụ nữ mà anh ta mơ hồ nhìn thấy lúc đầu óc không tỉnh táo là Hứa Tịnh Nhi?
Không ngờ đột nhiên Tả An lại hỏi câu này, Hứa Tịnh Nhi ngây ra một lúc, rồi gật đầu, ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu.
Tả An khẽ cau mày: “Là sao?”.
Hứa Tịnh Nhi ngồi lại xuống ghế, khuỷu tay chống vào đầu gối, hai tay đỡ cằm, đôi mắt to tròn nhìn Tả An, uể oải đáp: “Ý tôi là, cứ cho là tôi cứu anh, thì cũng không phải công của một mình tôi, nhưng đúng là tôi có cứu anh thật”.
Chắc là vì cô nói hơi lủng củng, nên Tả An càng cau mày.
Trò đùa của Hứa Tịnh Nhi thành công, khẽ cười thành tiếng, sau đó hắng giọng, nghiêm túc nói: “Được rồi được rồi, không làm khó người đang sốt cao như anh, đơn giản là, tôi nghe Kiều Sở nói anh có khả năng bị tai nạn trên núi, gặp nguy hiểm hay đại loại thế, tối qua lại mưa to gió lớn, tôi không yên tâm nổi, cho nên tôi đã liên lạc với đội cứu hộ, bảo bọn họ cử người lên núi tìm”.
“Anh là sếp của tôi mà, tôi còn phải trông chờ vào đồng lương anh trả cho tôi, sao có thể để anh xảy ra chuyện được? Cho nên đích thân tôi cũng đến, chắc là do anh chưa tới số, hoặc là tại tôi quá may mắn, tôi không cẩn thận lăn xuống sườn núi, thì lại tìm thấy anh!”.
“Lúc đó vết thương của anh bị viêm, còn sốt cao, mà mưa gió ầm ầm, tôi nghĩ nếu còn đợi đội cứu hộ đến, thì chắc anh không giữ nổi mạng mất, tôi đâu thể giương mắt nhìn thấy chết mà không cứu chứ? Chỉ đành cõng anh về thôi!”.
Vừa nhớ lại cảnh tượng gian khổ tối hôm qua, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hai chân mềm nhũn, cô bất giác than một câu: “Cấp trên đại nhân, trông anh cũng gầy mà, không ngờ lại nặng thế!!! Vì cõng anh mà tôi thật sự…”.
Hứa Tịnh Nhi hô to lên một câu: “Quả nhiên là trong cơn hoạn nạn, tiềm lực con người là vô hạn!”.
“Nhưng mà tôi cũng chỉ có thể cõng anh đến sườn núi, sau đó không chịu nổi nữa, tôi gọi điện cho Kiều Sở, xong rồi cũng ngất đi, sau khi tôi tỉnh lại thì nghe nói là đội cứu hộ đã tới kịp đưa chúng ta xuống núi”.
“Cho nên, tôi có cứu anh, nhưng đội cứu hộ cũng cứu anh, nếu xét về công lao, thì tôi chỉ được tính một nửa thôi!”.
Cô huyên thuyên một tràng, còn Tả An thì chẳng hé nửa lời.
Hứa Tịnh Nhi tưởng anh ta sốt cao khó chịu, đầu óc phải từ từ mới hiểu hết lời cô nói, bèn cười: “Đại khái mọi chuyện là như vậy, nếu như anh muốn biết chi tiết hơn, thì đợi khỏi bệnh rồi từ từ tôi sẽ kể anh nghe, bây giờ anh nghỉ ngơi tiếp đi, tôi đi…”.
Cô còn chưa nói xong, Tả An đã vội hỏi một câu: “Là cô cõng tôi?”.