CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 792

Vấn đề của phụ nữ.

Tả An suy nghĩ một lúc. Một lúc sau mới hiểu ra vấn đề của phụ nữ là gì. Anh ta ngại ngùng, mặt đỏ linh căng.

Thấy vậy mặt dù Hứa Tịnh Nhi đang khó chịu nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Cũng khá ngây thơ nhỉ? Có lẽ cấp trên chưa từng yêu bao giờ.

Thế nhưng cô giờ cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới điều đó. Đau bụng kinh không phải là bệnh nhưng khi đau thì như chết đi sống lại. Cô khẽ nằm ra bàn, đợi cơn đau đi qua.

Tả An nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, cô đi theo tôi”

Đau tới mức này mà còn không để cho cô nghỉ một chút được sao? Thế nhưng ai bảo anh ta là cấp trên còn cô là nhân viên chứ.

Hứa Tịnh Nhi đành phải nghiến răng, cố gắng đứng dậy

Tả An ra khỏi phòng làm việc. Hứa Tịnh Nhi cũng đi theo. Sau đó Tả An bảo Kiều Sở ra ngoài. Kiều Sở nhìn cô một lúc rồi rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn Tả An: “Anh cần tôi làm gì vậy?”

Tả An đi tới bên ghế sô pha, nói với cô: “Tới đây”.

Dù Hứa Tịnh Nhi đang tỏ vẻ nghi ngờ thì vẫn nhẫn nhịn bước tới đứng trước mặt anh ta. Khi cô đang định nói gì đó thì thấy anh ta hất cằm.

“Công việc của cô ngày hôm nay là ngồi đây nghỉ ngơi”.

“…”

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra mất vài phút, chớp mắt vài cái rồi mới hỏi lại bằng vẻ không dám tin: “Anh bảo tôi…ngồi đây nghỉ ngơi sao?”

Kêu cô vào đây không phải là để phân công công việc mà là để cô nghỉ ngơi?

“À mà không phải là nghỉ ngơi, à công việc đấy”, Tả An nhấn mạnh.

Thấy cô đứng bất động, anh đưa tay lên ấn vai cô, bắt cô ngồi xuống ghế: “Công việc của cô bắt đầu rồi, mong cô hoàn thành”.

Hứa Tịnh Nhi thật sự không biết phải nói gì.

Cô nhìn anh ta, há hốc miệng: “Cấp trên, thế này là công tư không phân minh ấy”.

Tả Anh liếc nhìn cô: “Vậy cô có nhận không?”

Nhiệm vụ này có lợi cho cô mà. Không nhận…mới lạ!

Hơn nữa cô thật sự khó chịu. Nằm ngoài bàn chắc chắn không thể nào thoải mái như nằm ở ghế sô pha được. Thế là Hứa TỊnh Nhi không khách sáo nữa, cô bèn gật đầu: “Vậy thì…anh để tôi mượn ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc nhé”.

Tả An mỉm cười: “Cần gì cứ nói tôi”.

Nói xong, anh ta quay người về bàn làm việc.

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, cảm thấy ấm áp. Không thể phủ nhận, cấp trên là một người rất ân cần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi