CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 807

Sau khi Tả An đồng ý, cô bèn tắt máy.

Nào ngờ, lúc cô dọn dẹp bàn là việc, đeo cặp và đứng lên rời khỏi phòng thì Tả An cũng bước ra. Tả An đi tới trước mặt cô: “Đi thôi, anh đưa em đi”.

“…Sếp, em tự đi được, không cần phiền tới anh đâu”.

Tả An cắt ngang lời của cô: “Anh muốn trốn làm mà”.

Hứa Tịnh Nhi biết dù cô có nói gì thì cũng không ngăn cản được anh ta nên thôi.

Dù sao thì với cách thể hiện một tuần qua của Tả An có thể thấy anh ta là người đơn giản, thẳng thắng, biết quan tâm tới người khác…nói tóm lại là lúc nào cũng có thể tới ngay trước mặt cô được.

Nói thật, nếu không phải trái tim cô lúc này giống như mặt hồ chết lặng thì chắc chắn cô đã dao động trước sự kiên trì của anh rồi.

Tả An lái xe, hai người tới địa điểm.

Cửa hàng có năm tầng. Tả An và Hứa Tịnh Nhi đi thang máy lên tầng hàng hiệu thứ ba. Hứa Tịnh Nhi bỗng vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trước mặt.

Tả Tư và Khiết Thần đang đứng đó. Bên cạnh là người nhân viên đang đẩy tới trước mặt họ một chiếc hộp. Bên trên có đặt vài chiếc cà vạt. Tả Tư cầm từng chiếc ướm thử lên cổ Khiết Thần. Có lẽ cô ta đang thử xem chiếc nào sẽ đẹp hơn.

Hứa Tịnh Nhi đanh mắt và khựng người.

Hình như Tả Tư cảm nhận được nên nhìn qua. Thấy Hứa Tịnh Nhi, cô ta nhướn mày, định nói gì đó nhưng ngay sau đó Khiết Thần cũng quay qua nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi.

Hai người nhìn nhau, rồi bỗng cô thấy tay mình được nắm chặt.

Hứa Tịnh Nhi bất giác cúi xuống thì thấy Tả An đang nắm chặt tay mình. Bàn tay anh ấm áp khiến người khác có cảm giác như được bảo vệ và ủng hộ.

Cô lập tức hiểu ra.

Bởi vì mỗi lần nhìn thầy Khiết Thần và Tả Tư bên nhau cô đều cảm thấy buồn. Thế nên lần này…Tả An cầm tay cô là để nói với cô rằng, còn có anh ta bên cạnh cô nữa.

Hơn nữa, có vẻ như Tả An muốn Khiết Thần thấy hiện tại cô rất ổn, có một người rất phù hợp ở bên cạnh cô.

Thực ra cũng đã từ lâu rồi Hứa Tịnh Nhi không còn cảm thấy quá đau lòng nữa. Và cũng phải thừa nhận, hành động cuả Tả An thật chu đáo.

Chẳng ai muốn chiến đấu một mình cả. Có hai người vai kề vai tốt hơn nhiều.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn Tả An. Tả An cũng nhìn cô, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ lo lắng. Cô bèn mỉm cười: “Yên tâm đi, em không sao”.

Cô không hề buông tay Tả An mà chỉ nói: “Chúng ta đi thôi”.

Tả An thấy vẻ mặt điềm tĩnh của cô thì thở phào và lập tức gật đầu: “Ừ, mình đi thôi”.

Hứa Tịnh Nhi không phản kháng, Tả An cũng yên tâm nắm tay cô đưa đi lên lầu tiếp theo.

Cho tới khi bóng hai người dần biến mất, Tả Tư mới quay qua nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì nhưng cô ta có thể nhận ra đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Lạnh tới mức khiến người khác như muốn tránh xa ba mét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi