CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 813

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, một lúc lâu sau, anh áp bàn tay của ông cụ Cố lên mặt mình, cổ họng cuộn lên mấy cái, khàn giọng nói: “Ông ơi, đến bước cuối cùng rồi”.

“Ông hãy mở mắt ra nhìn cháu đi”.

Uống xong cà phê, hai người rời ban công quay về phòng khách.

Trên bức tường ở phòng khách vẫn treo bức tranh chữ kia, trước kia Hứa Tịnh Nhi từng tò mò về nó, không nhịn được hỏi: “Cấp trên đại nhân, bức tranh chữ này là anh viết sao?”.

Tả An cũng nhìn nó, tầm mắt rơi vào chỗ lạc khoản, lắc đầu: “Không phải là tôi, mà là… bố tôi”.

Bố?

Trước đây chỉ nghe thấy anh ta nhắc đến mẹ, đây là lần đầu thấy anh ta nhắc đến bố.

Nếu đúng như những gì anh ta nói trước đây, anh ta và Tả Tư có mối quan hệ huyết thống, thì bố của anh ta chính là gia chủ của nhà họ Tả bây giờ, Tổng giám đốc của tập đoàn Tả Thị.

Bức tranh chữ này nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, đặt bút phóng khoáng, nếu nhìn chữ đoán người thì…

Hứa Tịnh Nhi bình luận: “Nhìn nét chữ thì bố anh hẳn là rất có phong phạm của một bậc thầy…”

Còn chưa nói xong, Tả An bỗng lên tiếng ngắt lời cô: “Tịnh Nhi, cũng không còn sớm nữa, anh phải về rồi”.

Anh ta ngừng một chút, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Tối hôm nay ở bên em, mỗi phút giây anh đều thấy rất vui”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi do dự nhưng vẫn hỏi: “Sếp, anh thật sự…lần đầu tiên theo đuổi con gái sao?”

Thật không ngờ cô lại hỏi câu này. Đôi mắt Tả An ánh lên vẻ khác thường nhưng anh ta cũng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy”.

“Đã không có kinh nghiệm vậy thì sao anh có thể nói hay như vậy chứ? Câu nào ra câu nấy!”

Nếu như không phải ý chí của cô mạnh mẽ thì có lẽ đã bị tán đổ rồi.

Tả An khựng người mất vài giây sau đó mỉm cười: “Những gì anh nói đều là thật mà”.

“…”

Có lẽ sếp chính là người trong truyền thuyết, tán gái mà không hề biết là mình đang tán.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô không thể cứ tiếp tục như thế này với anh ta được. Chẳng có ai mà chịu nổi được sự tấn công dồn dập như thế này đâu. Hơn nữa lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nguy hiểm quá.

Cô không nói gì nữa, chỉ giành lấy cái cốc trong tay Tả An: “Sếp, lúc về lái xe cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon. Ngày mai gặp lại”.

Dù Tả An không muốn buổi tối tươi đẹp này kết thúc như vậy nhưng đúng là đã muộn lắm rồi.

Anh gật đầu và lên tiếng: “Em đưa anh ra cửa nhé”.

“Dạ”.

Hứa Tịnh Nhi đặt cốc nước xuống cùng Tả An bước ra ngoài. Sau đó cô mở cửa xe vẫy tay với anh: “Anh đi từ từ nhé”

Tả An cất bước nhưng đột nhiên khựng lại. Phải đến lần thứ ba thì anh mới bước lên xe.

Hứa Tịnh Nhi đành phải giả vờ như không nhìn thấy. Cô tiếp tục vẫy tay: “Anh mau đi đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi