Chương 822
“Tịnh Nhi”, Tả An ngắt lời cô: “Những lời em muốn nói anh đều biết, nhưng em có thể đừng vội từ chối không? Nghe anh nói đã”.
Hứa Tịnh Nhi c ắn môi dưới, rồi vẫn cho anh ta cơ hội, gật đầu: “Được, anh nói đi”.
“Em nói đúng, mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến mức đó, anh đột ngột nói vậy quả thực không thỏa đáng, nhưng…”, ánh mắt Tả An dần trở nên sâu thẳm, không còn che giấu cảm xúc nữa, thậm chí hai tay anh ta còn bất giác nắm chặt vai Hứa Tịnh Nhi.
“Anh mời em là muốn để em biết, anh nghiêm túc với em, cũng rất nghiêm túc trong mối quan hệ với em, đồng thời cũng muốn để bố anh biết anh đang nghiêm túc”.
Vừa rồi anh ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dẫn theo Hứa Tịnh Nhi đến bữa tiệc sinh nhật.
Nếu bố anh ta đã biết anh ta có tình cảm đặc biệt với Hứa Tịnh Nhi, hoặc là từ hôm nay anh ta tránh xa Hứa Tịnh Nhi, để cô được bình an vô sự, hoặc là lần sau bố anh ta chưa chắc sẽ thăm dò Hứa Tịnh Nhi một cách ôn hòa như vậy.
Vế trước thì hiện giờ anh ta không làm được, nên anh ta dựa theo ý của bố mình, đưa Hứa Tịnh Nhi đến gặp ông ta, để cho thấy tầm quan trọng của cô trong lòng anh ta.
Dù thế nào anh ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ cô chu toàn.
“Em yên tâm, trước khi em gật đầu đồng ý để anh theo đuổi, chúng ta vẫn giữ quan hệ cấp trên cấp dưới, hoặc là quan hệ bạn bè cũng được. Bữa tiệc sinh nhật này chỉ là dịp để anh bày tỏ tâm ý, em không cần có gánh nặng tâm lý gì cả”.
“Thế nên… Tịnh Nhi, anh hy vọng em có thể cùng anh tham gia bữa tiệc sinh nhật của bố anh, được không?”.
Hứa Tịnh Nhi là người có ranh giới rõ ràng trong chuyện tình cảm.
Thích là thích, không thích là không thích, cô biết rõ hiện giờ mình có chút tình cảm khác biệt với Tả An, nhưng đều không liên quan đến tình yêu.
Tuy thỉnh thoảng cô xúc động vì một số lời nói, một vài hành động của anh ta, nhưng cũng có vậy mà thôi.
Thế nên, trong dịp này, tuy Tả An đã nói rõ ràng anh ta chỉ muốn để cô biết anh ta nghiêm túc đối với cô, cô không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng… sao cô có thể chấp nhận một cách ung dung bình thản chứ?
Hứa Tịnh Nhi mấp máy môi, lời đến bên miệng nhưng không thể thốt ra, hai bàn tay buông thõng bên người vô thức siết chặt lại.
Cô nên từ chối, nhưng lại không thể từ chối.
Trong đầu Hứa Tịnh Nhi lại lần nữa xẹt qua một số chuyện, sự do dự đấu tranh của cô dần bị đánh lùi, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tả An, ánh mắt tỏ vẻ thỏa hiệp: “Nếu cấp trên đại nhân đã nói như vậy mà em còn từ chối thì lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng của anh”.
“Em đồng ý sao?”.
“Ừ, về công, em là thư ký của anh, dự tiệc với anh là chuyện thuộc phận sự, về tư, em từng nói là muốn thử, thì cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói. Anh đã luôn đi về phía em, em cũng không thể không biết xấu hổ mà giậm chân tại chỗ được”.