Chương 902
Bạch Ngọc Phương im lặng. Cuối cùng nói ra ba từ: “Mẹ xin lỗi”.
Chân tướng, kết quả hóa ra còn đau đớn hơn cả những gì cô ấy tưởng tượng. Cô ấy tưởng rằng mình đã trưởng thành rồi nhưng không ngờ trước mặt bố mẹ, Tiêu Thuần vẫn chỉ là một đứa bé yếu đuối.
Từ Soái dựa người vào xe, đứng ngoài đợi Tiêu Thuần. Thấy cô gái lao ra, anh ta còn chưa kịp hét thì cô ấy đã đóng sầm của xe của mình và lao đi.
Anh ta vội vàng chui vào xe của mình, khởi động máy và đuổi theo. Xe của Tiêu Thuần thuộc dòng xe thể thao, càng lái càng nhanh. Anh ta đuổi theo phía sau mà muốn thót tin.
Xe cộ đông quá, cô ấy lại lái nhanh, cuối cùng thì anh để mất dấu cô ấy ở một khúc ngoặt. Anh ta vội vàng dừng xe bên đường, lấy điện thoại ra gọi tới tấp cho Tiêu Thuần. Nhưng không ai bắt máy.
Từ Soái thầm chửi rủa, vứt điện thoại qua một bên và tiếp tục lái xe tìm kiếm.
Khi anh sắp đi hết một vòng thành phố thì nhận được điện thoại của quản lý một quán bar. Người này nói cho anh biết, Tiêu Thuần tới đây, uống rất nhiều rượu. Cô ấy uống như uống nước vậy, sợ rằng còn uống nữa thì sẽ xảy ra chuyện
“Sao không để tới sang năm rồi nói luôn đi?”, Từ Soái chửi rủa rồi quay đầu xe đi về hướng quán bar.
Sau khi anh bước vào bèn vực Tiêu Thuần uống say rũ rượi lên. Anh đi thang máy lên tầng, bước vào một căn phòng và đặt cô lên giường.
Từ Soái thở hắt ra, tháo giày cho cô. Tiêu Thuần đột nhiên ngồi bật dậy, chộp lấy cổ áo anh ta kéo mạnh khiến anh ta ngã ập lên người cô ấy. Môi anh ta chạm môi cô.
Từ Soái giật mình, quay đầu qua một bên. Anh ta đặt tay lên vai Tiêu Thuần, đẩy mạnh cô ấy ra. Cô ấy vùng vằng không muốn. Anh ta cũng hết cách, cuối cùng đàng phải ấn chặt cô xuống giường.
Cơ thể anh ta dính chặt lấy Tiêu Thuần. Hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Từ Soái nuốt nước bọt, nói giọng trầm trầm: “Tiêu Thuần, đừng làm loạn. Uống say thì ngủ đi. Ngủ dậy sẽ không sao nữa”.
Cũng không biết có phải vì câu nói đó không mà Tiêu Thuần bỗng nằm yên ngoan ngoãn.
Từ Soái thầm thở phào. Anh ta đang định buông ra thì thấy từng giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt của Tiêu Thuần, rớt xuống tóc.
Từ Soái khựng người.
Anh ta quen Tiêu Thuần từ nhỏ, họ ở cạnh nhau chẳng khác gì anh em. Dù cô ấy là con gái, nhưng trong mắt anh ta cũng chẳng khác gì một thằng đàn ông. Cộng thêm với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng của mình, giới tính của Tiêu Thuần càng trở nên mơ hồ hơn.
Bao năm qua, anh ta chưa từng thấy cô ấy khóc. Lúc này, anh ta đột nhiên ý thức được rằng, Tiêu Thuần cũng chỉ là một cô gái thôi. Cô ấy cũng có lúc buồn, cũng sẽ khóc chứ không như đàn ông, thà đổ máu chứ không đổ lệ.
Từ Soái cuống cuồng lau nước mắt cho cô ấy. Càng lau, nước mắt chảy ra càng nhiều
“Đừng khóc nữa”, Từ Soái dỗ dành. Anh ta thật sự không có kinh nghiệm. Vì dù sao những người phụ nữ đến với anh ta vui còn chẳng kịp nữa là phải khóc.
Anh ta vò đầu, bứt tai: “Bà nội, tổ tông ơi! Phải làm thế nào em mới hết khóc đây? Ơi! Em nói đi! Anh đây sẽ đáp ứng!”
“Em buồn”, Tiêu Thuần mấp máy môi, nói mơ màng: “Ở lại với em”
Nói xong cô ấy nấc lên.