Chương 925
Đây không phải lần đầu anh từ chối người khác. Cũng không phải lần đầu gay gắt như vậy. Anh cảm thấy làm vậy chẳng có gì là sai cả, không thích thì không nên cho người khác có hi vọng. Cô ấy chịu buông xuôi thì cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa.
Điều này chẳng khác gì nhát dao trí mạng đâm thẳng vào Hứa Tịnh Nhi khi cô đang tràn đầy hi vọng.
Khiết Thần đứng ngây ra, nhìn từng dòng chữ cô viết: “Ồ, hóa ra là Khiết Thần còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa, chỉ có điều anh ấy không thích quà của mình như mình nghĩ. Còn nữa, anh ấy còn không thích cả mình”.
So với các cảm xúc trước đó cô viết thì rõ ràng là những dòng chữ này vô cùng điềm tĩnh, giống như sau khi tâm trạng đang tràn đầy nhiệt huyết thì lúc này bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy, khiến cô bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Sau đó, cuốn sổ không được viết thêm gì nữa. Thi thoảng viết vài từ, cũng không còn nhắc tới Khiết Thần, giống như anh đã biến mất khỏi thế giới của Hứa Tịnh Nhi rồi vậy.
Trong những đoạn hồi ức đó, Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba, lên đại học và gia nhập đời sống sinh viên.
Đợi đến khi Khiết Thần nhìn thấy những dòng chữ tiếp theo thì có lẽ đã là lúc học được nửa học kỳ đại học. Cô viết: “Hôm nay trong trường mình gặp Khiết Thần. Ban đầu mình còn tưởng mình nhận nhầm, sau đó Tiêu Thuần nói Khiết Thần cũng học ở đây. Thật không ngờ lại gặp anh ấy. Thật không ngờ lại gặp anh ấy trong tình huống này…”
Sau buổi tiệc sinh nhật hôm đó, Khiết Thần không còn gặp lại Hứa Tịnh Nhi nữa, chỉ thi thoảng nghe thấy ông cụ cố có nhắc tới cô. Anh không quan tâm nhiều. Sau đó lúc gặp trong trường, anh thậm chí còn không cả nhận ra cô. Từ Soái phải giờ vờ nhắc nhở rằng ‘đó chẳng phải là vợ chưa cưới của cậu sao?’ thì anh mới để ý.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì trong anh vẫn còn cảm giác bực bội. Anh ghét như vậy. Anh mặc kệ cô. Cô cũng không như trước nữa mà bắt đầu giữ khoảng cách với anh.
Hóa ra…Hứa Tịnh Nhi chưa từng nghĩ tới việc bám lấy anh. Sau khi cô biết anh không thích mình thì tự động giữ khoảng cách.
Sự gặp gỡ của họ chỉ là tình cờ. Sau đó Hứa Tịnh Nhi có viết trong nhật ký của mình về điều đó.
Ngày 2/2: Hôm nay ở căn tin gặp được Khiết Thần. Anh ấy cao thật, đứng nổi bật giữa hàng người xếp hàng, nhìn là thấy ngay. Sao mình cảm giác mình so với anh ấy giống như người lùn thế không biết.
Ngày 6/2: Trong lúc thể dục, mình thấy anh đánh bóng rổ. Không phải người ta nói những ai mà học giỏi thì cơ bắp thường không phát triển sao? Tại sao anh ấy lại đánh bóng giỏi như vậy chứ? Nhìn tư thế nhảy lên kìa, ngầu quá. Đổ mô hôi mà cũng gợi cảm nữa. Uống nước thì trông s3xy chưa kìa. Bao nhiêu cô gái đang nhìn anh, hét lên vì anh. Anh ấy có thích ai không nhỉ? Dù có thì người đó cũng không phải là mình.
Ngày 10/2: Mình lại, lại, lại gặp Khiết Thần rồi. Hôm nay thấy một cô gái gửi thư tình cho anh ấy. Cô ấy trông đẹp quá, hình như là hoa khôi khoa ngoại văn. Mình không dám đứng gần để nghe họ nói. Nhưng có lẽ Khiết Thần đã từ chối cô ấy. Bởi vì mình thấy cô ấy chạy bỏ đi với vẻ đau khổ. Hóa ra anh ấy không chỉ đối xử với mình như vậy mà đối với những nữ sinh khác cũng thế. Rốt cuộc phải như thế nào thì mới lọt vào mắt xanh của anh ấy đây?
Ngày 1/3: Mình lại gặp anh ấy nữa. Rõ ràng là mặc áo sơ mi bình thường mà sao trông không giống những người con trai khác. Anh ấy mặc trông vô cùng đẹp, đẹp tới mức không nói nên lời. Anh ấy đi phía trước, mình đi sau, giẫm trùng lên những bước chân anh ấy đi. Mình không biết có phải là đang rung động không nữa. Phải làm sao đây. Tim mình đập nhanh quá…
Ngày 8/3: Mình ở công viên gần trường phát hiện nhiều mèo hoang quá, con nào cũng nho nhỏ. Thật muốn ôm chúng về nhà. Nhưng trong ký túc xá không được nuôi mèo. Ở nhà cũng không được nuôi. Mình thi thoảng đành phải mua đồ ăn mang tới cho chúng. Lúc mình đi thì phát hiện ra một người cũng đang cho chúng ăn. Đã lâu rồi không thấy người nào tốt với lũ mèo. Không ngờ lại là Khiết Thần. Nhìn anh ôm mèo vuốt v3 mình cảm thấy…ôi mình xong đời thật rồi.