Chương 927
26/10: Khiết Thần đã được cấp cứu thành công. Anh ấy đã sống lại rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy sẽ biến thành người thực vật, có khả năng là sẽ không thể tỉnh được nữa. Minh không tin. Khiết Thần còn trẻ như vậy, lại giỏi giang. Cuộc đời của anh ấy vừa mới bắt đầu, còn chưa kịp hưởng thụ, sao có thể cứ nằm như vậy chứ. Không biết tại sao mà mình lại cứ muốn đi chăm sóc anh ấy. Thế nhưng hôm nay lúc định đi tìm bố mẹ thì mình nghe thấy họ đang bàn đến chuyện thoái hôn…
Thoái hôn…
Khiết Thần vô thức siết chặt cuốn sổ. Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như có thứ gì đó muốn muốn thoát ra ngoài vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Ngày 28/10: Hôm nay Thuần Thuần tới bệnh viện thăm Khiết Thần. Cô ấy nói với mình rằng tình hình của Khiết Thần rất tệ. Bác sĩ đều không còn hi vọng gì nữa. Ông cũng không thể cầm cự thêm nên đã đổ bệnh. Nếu như Khiết Thần không tỉnh lại thì có thể ông sẽ đi theo anh luôn…Khi đó mình chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, không cần biết sẽ dùng cách gì nhưng mình vẫn muốn nói với bố mẹ là mình sẽ chăm sóc anh, dù anh có không tỉnh lại thì mình cũng muốn làm vậy và không hề cảm thấy hối hận.
Ngày 29/10: Triển Vọng giúp mình thăm dò ý tứ của bố mẹ. Hôm đó những gì mình nghe thấy về việc thoái hôn là có thật. Hơn nữa không chỉ có vậy mà bọn họ đã giúp mình tìm được đối tượng khác rồi. Hình như là họ đã cùng thống nhất hợp tác gì đó, mình không thể kéo dài sự việc được nữa, nhất định phải nghĩ cách thôi.
Ngày 30/10: Hôm nay đợi bố về mình sẽ nói với bố về việc mình đi chăm sóc Khiết Thần. Mình đã nghĩ tới việc làm thế nào để thuyết phục bố, hi vọng mình có thể thành công. Khiết Thần, đợi em, em sẽ ở bên cạnh anh.
“Kiếm cớ”.
Nhật ký không nói gì thêm về “kiếm cớ’, lúc này đầu óc Khiết Thần vẫn trống rỗng, nhưng anh biết Hứa Tịnh Nhi đã thành công. Bởi vì trước đó trợ lý Lâm và Từ Soái đều nhắc với anh về việc Hứa Tịnh Nhi luôn ở cạnh chăm sóc anh khi anh bị bệnh. Sau khoảng thời gian đó, anh mới thay đổi cách nhìn nhận về Hứa Tịnh Nhi.
Dù anh biết kết quả nhưng lại không biết tại sao lại bận lòng đến thế. Anh luôn cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng mà bản thân đã bỏ lỡ. Khiết Thần run rẩy lật những trang tiếp theo cho tới ngày 31/10: Cuối cùng mình đã thuyết phục được bố mẹ. Giờ việc tiếp theo là mình hi vọng có thể khiến anh tỉnh lại.
Sau đó chắc là Hứa Tịnh Nhi tới bệnh viên chăm sóc anh. Khoảng ba tháng liền cô ấy không hề ghi bất kỳ điều gì. Dòng ghi tiếp theo là của ba tháng sau đó.
Đó là trước tết năm trước, Hứa Tịnh Nhi lại bắt đầu ghi nhật ký.
Ngày 25/2: Khiết Thần đã tỉnh lại. Lúc anh ấy mở mắt nhìn mình, mình đã thật sự sững sờ. Mình còn tưởng đang nằm mơ nữa. Đã lâu vậy rồi, mình tưởng anh ấy sẽ không thể tỉnh lại được nữa cho tới khi anh ấy nắm tay mình. Mặc dù tay anh chẳng còn chút sức lực nào, hơn nữa còn rất lạnh nhưng lúc đó mình thật sự kích động. Thật vui và thật biết ơn. Có lẽ ngày nào Khiết Thần cũng nghe thấy lời cầu nguyện của mình cảm thấy phiền quá nên đành phải tỉnh lại.
Ngày 3/3: Thời gian Khiết Thần hôn mê khá dài. Hơn nữa do di chứng của vụ tai nạn nên cử động của anh có phần chậm chạp. Giờ anh ấy giống như một đứa trẻ, cần phải học lại từ đầu rất nhiều. Mỗi ngày đều phải làm vật lý trị liệu, rất vất vả. Thế nhưng anh ấy vô cùng quyết tâm, chưa bao giờ cằn nhằn. Đúng là anh ấy cái gì cũng giỏi, cái gì cũng làm được. Chỉ có điều mình cảm thấy thật xót xa.
Ngày 15/3: Hôm nay cuối cùng thì Khiết Thần đã nói lại được rồi. Anh ấy gọi tên mình, là gọi tên mình đấy. Hứa Tịnh Nhi.
Ngày 16/3: Cả tối mình không ngủ được, luôn trong trạng thái phấn khích. Lần đầu tiên Khiết Thần gọi tên mình. Mặc dù nhiều lần mình cũng đã từng mong anh gọi tên như thế. Giọng anh hay vậy cơ mà. Lúc anh thật sự cất tiếng, mình đã bị tan chảy hoàn toàn. Thật đáng tiếc là không thể ghi lại được để ngày nào cũng mở ra nghe.