CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Cô không thể lấy một tỷ tệ này từ nhà họ Hứa, thứ nhất là nhà họ Hứa không có tiền, thứ hai là nếu bố mẹ cô biết cô có ý định ly hôn, thì chắc chắn sẽ không đồng ý.

Bọn họ còn muốn dựa vào nhà họ Cố để kiếm chác lợi ích, sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Vậy nên cô chỉ có cách dựa vào chính mình, mà cách kiếm tiền duy nhất của cô hiện giờ là công việc của cô.
Mấy năm nay, cô chạy khắp nơi lấy tin, kiếm được một khoản tiền, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, cô chỉ đành cố gắng hơn, liều mạng hơn.

Để có thể nhận thù lao nhiều nhất, lần này cô đã đưa ra yêu cầu với cấp trên: Cô muốn nhận nhiệm vụ cấp A!
Nhiệm vụ ở tòa soạn có chia cấp độ, thù lao đi kèm với cấp độ, cấp độ càng cao thì thù lao càng nhiều, tương ứng với đó thì độ nguy hiểm cũng càng cao.
Ví dụ như đi moi những tin xấu xã hội, moi những việc làm bẩn thỉu kín đáo của những người có tầm ảnh hưởng.


Những tin như thế này không dễ khai thác, hơn nữa nếu bị phát hiện, sẽ xảy ra những chuyện không thể ngờ đến.
Trước kia ở tòa soạn, Hứa Tịnh Nhi chỉ từng nhận nhiệm vụ cấp B là cao nhất, chính là những nhiệm vụ tuy khó nhưng không đến mức nguy hiểm quá, thù lao cũng khá tốt.
Thực ra phóng viên là công việc yêu thích của cô, hồi học đại học cô học đúng chuyên ngành này.

Vốn dĩ cô cũng không muốn biến sở thích của mình thành công cụ kiếm lợi, chạy tin chỉ vì tiền.
Nhưng trong ba năm bị “lưu đày” ra nước ngoài, cô bị nhà họ Hứa vứt bỏ, bố mẹ cô gần như chẳng cho cô đồng nào, muốn tự nuôi sống bản thân, cô chỉ còn cách kiếm tiền.

Hơn nữa, để có nhiều quyền chủ động hơn, để gia tộc bớt kìm kẹp mình, cô cũng phải kiếm tiền.
Xã hội bây giờ, không có tiền làm gì cũng khó! Ăn còn không no thì nói gì đến hứng thú sở thích? Vậy nên tôn chỉ làm việc của cô là: Đừng bàn hứng thú với cô, bàn về tiền đi!
Trong nước và nước ngoài có sự chênh lệch về múi giờ, bây giờ là sáng sớm nhưng ở nước ngoài là đêm khuya.
Gửi email xong, Hứa Tịnh Nhi nghĩ có lẽ cấp trên đang ngủ, chắc là phải chờ đến lúc anh ta ngủ dậy mới trả lời, cô liền đứng dậy, vào phòng bếp làm một chiếc sandwich đơn giản, lại pha thêm một cốc cà phê.

Hôm qua tham gia bữa tiệc gia đình, cô hầu như chẳng ăn được gì, buổi tối lại chịu giày vò như vậy, bụng đã trống rỗng từ lâu.

Lúc đau lòng thì không cảm thấy đói, nhưng vừa lấy lại tinh thần là đói hoa cả mắt.
Cô không thể để bản thân bị tổn thương, sức khỏe của cô chính là tiền vốn cách mạng, ít nhất trước khi trả xong một tỷ tệ, cô không cho phép bản thân gục ngã.
Tuy không có khẩu vị nhưng cô vẫn cầm chiếc sandwich, ăn từng miếng.
Không ngờ mới ăn được một nửa, máy tính đã vang lên tiếng tinh tinh, hình như là âm thanh có email mới đến.
Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, cầm sandwich bước vào phòng, quả nhiên nhìn thấy email cấp trên mới gửi đến trên máy tính.
Cô mở ra, đọc thư trả lời.
Cấp trên đại nhân: Tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy? Cô chưa bao giờ nhận nhiệm vụ cấp A!
Hứa Tịnh Nhi hơi nhíu mày, cấp trên đại nhân vẫn luôn thần bí này của cô là nhân vật quan trọng, boss cao nhất của tạp chí Z.

Tạp chí Z không vận hành theo hình thức của công ty, mà theo hình thức phòng làm việc, quy mô không được coi là lớn, nhưng nhân viên đều là những người tài giỏi, phóng viên nào cũng có tác phẩm tiêu biểu, có chỗ đứng nhất định trong nghề.
Lúc đó cô có thể vào tạp chí Z là nhờ nằm vùng nửa năm, mất rất nhiều công sức để vạch trần việc làm giả học thuật của một học giả nổi tiếng nước ngoài, lúc sắp công bố còn bị đe dọa, thậm chí để che giấu chân tướng, học giả kia còn cử tay chân đến dọa nạt cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi