CỐ TỔNG SỦNG THÊ



“Đúng vậy, chính Mộc Mai nói ba cô ta đã bán đi rồi, làm sao hôm nay có thể xuất hiện trên tay người phụ nữ này?”
“Năm năm trước chúng ta cũng biết thừa Mộc Mai ăn trộm đồ nên mới bị đuổi khỏi nhà.

E rằng khối phỉ thúy này có được bằng con đường không trong sạch cho lắm…”
“Trùng hợp, tôi đã mua lại tất cả những thứ ông Mộc Huy đã bán trước đây.” Đang lúc mọi người đang xì xao bàn tán, Cố Văn bình tĩnh lên tiếng.


Mọi người không nhìn về phía người đàn ông mặt mày không quan tâm, ngồi trên xe lăn đăng kia.
Trong lúc suy tư, Mộc Mai cũng đoán ra được một điều, Cố Văn hồi đó vẫn là tổng giám đốc quyền lực của Cố thị, chỉ nhấc một ngón tay thì có gì không vào túi.
Cố Nam nghe xong, mắt tối sầm lại.
Người đàn ông này đã bắt đầu lấy lòng nhà họ Mộc rồi sao? Chẳng lẽ anh ta đã nghĩ tới việc dùng nhà họ Mộc để củng cố địa vị rồi?
Nếu không vì tai nạn xe hơi khiến chân người đàn ông này què quặt suốt đời, chỉ e là trên đời chẳng có ai bằng anh ta.
Sau khi mọi người nghe được lời của Cố Văn, lập tức không còn đoán xuôi đoán ngược nữa.

Dù sao năm năm trước, Cố Văn có thể nói là cưỡi mây đạp gió, nên mua lại khối phỉ thùy này, cũng chẳng phải vấn đề to tát.
“Ô? Thật sao?’ Mộc Đoàn có chút kích động.

Đồ của Mộc Huy trong nhà càng ngày càng ít, cho nên ông muốn giữ lại những thứ này, để mình còn có thứ mà niệm tưởng.

Dù sao cũng là con trai lớn mà ông tự hào nhất.


Nếu con trai lớn còn sống, thì việc làm ăn sao có thể để cho con trai út chứ?
“Cháu là chồng của Mộc Mai, đương nhiên, không thể lợi dụng chuyện này nói dối.” Sau khi Cố Văn nói xong, nhìn thằng Mộc Đoàn: “Ông nội còn không tin sao?
“Ông tin, ông tin, đương nhiên là tin, chẳng qua là… Hôm nay ở tiệc mừng thọ của ông, có thể cùng cháu bàn bạc một chuyện được không.” Mộc Đoàn lúc này có chút hưng phấn, đây đều là của con trai lớn, nhất định phải mua lại.
Tập đoàn Mộc thị hiện tại không còn là Mộc thị của ngày xưa, những thứ này đều do con trai ông muốn bù lỗ cho công ty mà bán đi, giờ công ty đã đi vào nề nếp, mua lại là là chuyện đương nhiên.
Cố Văn sau khi nghe được chuyện này, mỉm cười một tiếng: “Ông nội nếu có bất cứ chuyện gì, xin cứ phân phó, cần gì phải bàn bạc với cháu.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tất nhiên Cố Văn biết ông cụ này muốn làm gì, nhưng để Mộc Mai củng cố địa vị ở nhà họ Mộc, anh làm sao không hạ mình chứ?
Mộc Đoàn cũng rất hài lòng với câu trả lời của Cố Văn, ngay lập tức bày tỏ tâm ý của mình: “Những thứ này đều là của con trai cả của ông, hồi trước phải bán đi để bù lỗ cho Mộc thị.

Con trai ông đã sớm qua đời, để lại rất ít đồ đạc, nên ông muốn hỏi cháu có thể bán lại di vật của con trai ông cho ông không.

Bất kể cháu ra giá nào, ông cũng chấp nhận Mộ Sĩ nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó trở nên kích động: “Ba, đồ anh cả bán đi sao lại mua về, mà anh cả bị tai nạn xe, ba…”
“Sao, anh đang chất vấn quyết định của tôi?” Giọng điệu Mộc Đoàn khó chịu.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba, Mộ Sĩ biết mình nói sai, khẽ vuốt căm: “Ba, con xin lỗi, con cũng có chút kích động.

Hồi đó anh cả của con bán những thứ này để bù lỗ cho công ty, là do không xem xét toàn cục.”
Mộc Đoàn thấy Mộc Sĩ xin lỗi thật tình như vậy, cũng không hơi đâu mà đi so đo với ông ta, quay lại nhìn vê phía Cố Văn, không biết anh có ý gì.
“Mấy lời này của ông nội xa cách quá rồi.

Ông nội đã bảo thế, dĩ nhiên cháu sẽ bán những thứ này cho ông với giá gốc.
Chỉ là… Ông nội, cháu cũng có một yêu cầu.

“.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi