CỐ TỔNG SỦNG THÊ



Chương 5
Người phụ nữ kia vốn phải trở thành vợ anh, vậy mà lại liếc mắt đưa tình với Cố Nam.

“Còn nửa, người tên Lý Mộc Mộc đã cứu tôi vào nửa tháng trước, anh có tra ra được chưa?”
Sau này anh có đi đến con hẻm nhỏ kia mấy lần, muốn tìm chút manh mối của người phụ nữ kia, nhưng đáng tiếc ở gần đó không có camera giám sát, không tìm được chút manh mối nào.

“Đã điều tra rồi ạ, nhưng tạm thời chưa có tin tức.


Nếu không được nữa, tôi sẽ cho người đến từng nhà để tìm!”
Khu giải tỏa gần như đã bị phá dỡ hết, ở đó có rất nhiều căn nhà trống.

Những người còn lại đều là người sống ở đó từ nhỏ, không muốn dời đi.

“Thân phận của những người đó cũng phải xác minh thật nhanh.

” Vào đêm hôm đó, sát thủ không chỉ có người của anh cả Cố Nam, mà còn có người của một thế lực thần bí cũng nhúng tay vào.

“Vâng!” Tài xế gật đầu, lại hỏi: ‘Cậu chủ, vậy bên… Cô Lạc kia…’ Nói còn chưa dứt lời, Cố Văn đã nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, làm anh ta phải ngậm miệng lại ngay tức khắc: “Thật xin lỗi, tôi không nên lăm lời.


Sau bữa ăn, Mộc Mai đi đến chạy đi bệnh viện.

Người của nhà họ Mộc đã đồng ý răng hôn lễ kết thúc sẽ thanh toán tiền chữa trị cho mẹ cô, cô nhanh chóng đến xem tiền đã được thanh toán chưa.

Bác sĩ nói, đa phần bệnh nhân bị tê liệt một hai năm thì thân thể sẽ không chịu được nữa, cơ quan trong cơ thể sẽ suy yếu.


Nhưng mẹ cô lại may mắn, cơ quan trong cơ thể không có dấu hiệu suy yếu, điều này làm tăng thêm hi vọng vào một tương lai mẹ sẽ bình phục lại.

Mộc Mai cảm ơn bác sĩ, đi vào trong phòng bệnh.

“Mẹ, con đã lập gia đình rồi, mẹ tha thứ cho con tự quyết định việc này nhé.

Nhưng mà mẹ yên tâm, thêm một thân phận này đối với con mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.

Hơn nữa Cố Văn đối xử với con rất tốt, mẹ không cần lo lăng cho con.


Mặc dù biết mẹ không nghe được, nhưng cô vẫn có thói quen có bất cứ chuyện gì cũng đều chia sẻ với mẹ trước tiên.

Nửa th@n dưới của cậu hai nhà họ Cố bị liệt, đối với cô mà nói, cuộc hôn nhân này là hữu danh vô thực, cho nên cô của bây giờ và trước kia cũng chẳng có gì khác nhau.

“Mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, con đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày.



Mộc Mai lấy đồ đạc của mình sau đó đi ra khỏi bệnh viện.

Trên người cô không mang nhiều tiền, bình thường làm việc vặt kiếm được chút tiền cũng phải liên tục lấy ra mua thuốc men cho mẹ.

Buổi sáng hôm nay Cố Văn đưa cho cô một tấm thẻ, đó là một cái ơn lớn đối với cô.

Mua mấy vật dụng hàng ngày, Mộc Mai đứng ở cửa hàng bán túi xách nghe được giọng nói quen thuộc.

“Nhãn hiệu này không tệ, trước đây em đều mua mỹ phẩm dưỡng da ở chỗ này…”
“Chắc chắn ánh mắt chị Mộc Diệp cũng không tệ, chúng ta cùng nhau đi xem xem…”
Thế giới rộng lớn như thế, mà sao cô đi chỗ nào cũng gặp Mộc Diệp thế này?
Mộc Mai không muốn gặp mặt người phụ nữ kia, vốn định tránh ra ngoài, nhưng không nghĩ đến Mộc Diệp lại thấy cô.

“Em gái, sao em lại ở đây?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi