CỐ TỔNG SỦNG THÊ



Chương 52
Mộc Mai vươn vai một cái, sau đó bước vào phòng tắm.

Khi đi xuống lầu, thấy trên bàn ăn đã sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, Mộc Mai phấn khởi bước xuống thì thấy chị An đang bận rộn trong phòng bếp.

“Chị An, chị có thấy Văn đâu không?” Mộc Mai nhỏ giọng hỏi.

“Cậu hai không phải đang ngủ trong phòng sao? Sáng sớm nay tôi dậy đã không thấy cậu hai đâu cả.


” Chị An cũng sinh ra một tia nghi ngờ.

“Mai, mợ không cần phải lo lắng cho cậu chủ đâu, đoán không chừng cậu đã ra ngoài đi làm rồi, nguyên do đi sớm như vậy chắc hẳn là phải đi công tác nên mới sớm như vậy.

Mấy năm gần đây điều này cũng là chuyện thường tình.

” Chị An sớm đã thấy quen nên cũng không lo lắng, khuyên bảo Mộc Mai cũng không cần phải lo lắng.

Mộc Mai gật đầu, xoay người ngồi vào bàn ăn, Mộc Mai nhìn đồ ăn ngon trên bàn, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt.

Cô ở cùng Cố Văn cũng đã được nửa tháng, không có anh ăn cơm cùng với mình, đột nhiên cô cảm thấy có chút không quen.

Chị An nhìn dáng vẻ buồn bã, thất thần của Mộc Mai, khẽ mỉm cười rồi ngồi đối diện với Mộc Mai: ‘Mai, có phải là mợ đang nhớ cậu hai không?”
“Hả? Không có, tôi không có nhớ anh ấy.

” Mộc Mai cười một cách ngượng ngùng, sau đó mặt đỏ bừng lên.


“Mợ với cậu hai vừa mới kết hôn hạnh phúc, nhớ nhung cũng là điều không thể tránh khỏi, tôi sẽ không cười nhạo hai cậu mợ đâu, chị An tôi đây là người từng trải, đương nhiên hiểu tâm trạng bây giờ của mợ”” Chị An nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của Mộc Mai, không khỏi trêu ghẹo một chút.

“Một lát nữa tôi phải ra ngoài mua một vài thứ, chị An, chị đi cùng tôi nhé, đi mua sắm một mình cũng buồn lắm.


Mấy năm nay, cô không hề có bạn bè, đến đây cũng chỉ có chị An đối xử tốt với mình, cho nên cô cũng rất vui khi trò chuyện với người phụ nữ này.

“Chuyện này…… chuyện này không được tốt cho lắm.

” Chị An có chút xấu hổ, chị đến đây làm người giúp việc, Mộc Mai không những không ghét bỏ chị vì bản thân là một người giúp việc, mà còn chủ động giúp chị làm việc đồng áng, như thế thôi cũng đã khiến chị An cũng đã rất cảm kích rồi, không ngời còn có thể đi mua sắm cùng với Mộc Mai như một người bạn.

“Có gì mà không tốt, tôi vốn cũng chẳng có bạn bè, đến đây cũng chỉ có chị đối xử tốt nhất với tôi, cho nên đi dạo shopping với tôi cũng chẳng có vấn đề gì.

’ Trước đó Cố Văn đã đưa cho cô một chiếc thẻ, cô đã dùng nó nộp tiên cho bệnh viện, bản thân cô cũng có rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên cô cũng muốn mua một vài thứ.

Mặc dù ngôi nhà này rất lớn, nhưng lại thiếu một chút cảm giác như ở nhà, cô muốn gấp rút sửa sang lại ngôi nhà này một chút trước khi Cố Văn trở vê.

Hai người đến trung tâm mua sắm, nhìn một loạt thứ bày biện trên kệ, nhưng lại không biết phải chọn cái nào.


Nhìn dáng vẻ đắn đo chọn lựa của Mộc Mai, chị An có thể thấy được cô không hề giống như những người con gái nhà giàu kén chọn khi đi mua sắm, người phụ nữ này luôn chọn những thứ thiết thực để mua.

“Mợ chủ, một cô gái tiết kiệm như mợ bây giờ quả là hiếm có.

” Chị An khen ngợi nói.

Mộc Mai vừa kiểm tra những thứ vừa mua trong trung tâm thương mại, vừa trả lời: ‘Có một số thứ chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài, cho dù mua được rồi cũng không có tác dụng gì.


Chị An nghĩ cũng phải, những thứ đắt tiền đó đôi khi nhìn thấy đẹp nhưng lại không hề thực dụng, mua về cũng chỉ có thể đặt trên kệ cao.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi