CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không có người bắt máy, tự động kết thúc. Vưu Châu Châu lại gọi thêm lần nữa, những vẫn không ai bắt máy. Cô không gọi lại, mà nhắn tin qua: Chuyện của Sonja cảm ơn anh, nhưng sau này đừng quản chuyện của em nữa, em tự có cách giải quyết.

Gửi tin nhắn xong, cô đang định cất điện thoại vào túi thì nhận được tin hồi âm. Là tin nhắn thoại, giọng nói tràn đầy cuốn hút của người đàn ông: Lúc trở về Bắc Thành, tiện nghe được chuyện của em nên giải quyết luôn. Còn nữa, em có quen một người đàn ông họ Lương à?

Vưu Châu Châu không trả lời.

Cô ra khỏi biệt thự, cách đó hơn hai trăm mét có một bãi cát,trên bờ cát có những chú Hải Âu đang đi lại, thỉnh thoảng lại đập đập cánh, phát ra tiếng kêu “Âu, âu”. Hải âu Toronto không chỉ sinh hoạt trên biển không thôi, mà có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, bọn chúng không sợ người đã vậy lại còn sống chung cùng với con người.

Vưu Châu Châu đi đến ngồi trên bãi cát, một con hải âu đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn cô. Cô khẽ đưa tay chạm nhẹ lên cái miệng màu vàng của nó, nhỏ giọng nói: ”Tẻ nhạt, chán ngắt.”

Cô ngồi tàu trở về khách sạn.

Máy bay trở về điểm xuất phát sẽ cất cánh vào lúc bảy giờ hai mươi phút sáng. Lương Tấn và những nhân viên phi hành đoàn khác đã đến sân bay trước đó hai tiếng.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, phía trên sân bay có bật vài bóng đèn. Lương Tấn chuẩn bị mở một cuộc họp trước khi bay, như thường lệ nói qua kế hoạch bay một lần.

Sân bay thông báo đóng tuyến đường R2 để tiến hành bảo trì.

Lương Tấn gật đầu: “Không có ảnh hưởng gì đến việc cất cánh.”

Triệu Huân nói tiếp: “Dự báo thời tiết nói hôm nay thời tiết sáng sủa. Mọi thứ đều bình thường.”

Anh gật đầu.

Tiếp viên trưởng Lưu cũng báo báo: “Các thiết bị trong khoang máy bay đều bình thường.”

Lương Tấn không nhiều lời, báo cáo xong xuôi, nói: “Không còn vấn đề gì khác. Chúng ta tan họp.”

Toàn bộ nhân viên phi hành đoàn đều lên máy bay, sau khi anh đi kiểm tra thêm một lần nữa rồi mới lên máy bay.

Nửa tiếng trước khi cất cánh, tiếp viên trưởng đưa cho Lương Tấn danh sách hành khách. Như thường lệ, nói một chút về những người quan trọng trên chuyến bay.

“Ở khoang hạng nhất chỉ có một vị khách là…” Tiếp viên trưởng Lưu hơi khựng lại.

Anh không quan tâm người ngồi ở khoang hạng nhất là ai.

Tiếp viên trưởng lúc này tiếp tục nói: “Là cơ trưởng Vưu của Bắc Hàng.”

Mí mắt của Lương Tấn giật giật.

“Cơ trưởng Vưu sẽ bay chuyến bay của chúng ta sao?” Lý Sơ Nhất sửng sốt, sau đó lại cao hứng.

Chuyện Vưu Châu Châu từ chối đến Trường Cát làm việc bọn họ ai cũng biết. Trong mắt bọn họ, là cô từ chối lời mời của Lương Tấn. Điều này lại làm cho tiếp viên Lưu mở to mắt hơn nữa, thật sự không ngờ rằng kết quả sẽ như vậy.

Báo cáo xong, tiếp viên trưởng Lưu lại quay trở lại khoang máy bay.

Trước khi bay hai mươi phút, cô ấy lại chạy tới buồng lái báo cáo với Lương Tấn: “Trừ cơ trưởng Vưu ra, thì tất cả những hành khách khác đều đã lên máy bay hết rồi.”

Lương Tấn: “Bảo sân bay thông báo những hành khách chưa lên máy bay, thì hãy lên máy bay.”

Một lát sau, sân bay phát thanh bằng tiếng anh, mời những hành khách bay chuyến bay đi Bắc Thành, Trung Quốc hãy mau chóng làm thủ tục lên máy bay.

Năm phút trước khi cất cánh, tiếp viên trưởng Lưu lại vào buồng lái, báo cáo: “Cô ấy vẫn chưa lên máy bay.”

“Hả? Cô ấy vẫn chưa lên máy bay sao? Bây giờ buộc phải cất cánh rồi!” Lý Sơ Nhất nhíu mày, nhìn về phía Lương Tấn.

Sắc mặt của anh vẫn như trước: “Vẫn làm như thường lệ.”

“Chờ đã, vậy còn cơ trưởng Vưu.” Tiếp viên trưởng hỏi.

“Cô ấy đang làm thủ tục sao? Hay là đang gửi hành lý?” Lương Tấn hỏi lại.

Tiếp viên Lưu lắc đầu: “Không có.”

Lương Tấn: “Không đợi, đúng giờ là cất cánh.”

Bình thường dưới tình huống này, máy bay chỉ sẽ chờ vì khách đang làm thủ tục hoặc đang gửi hành lý.

Tiếp viên trưởng cho là cơ trưởng của mình và Vưu Châu Châu có quan hệ không tồi, nên chắc vì thế mà anh sẽ chờ.

Lương Tấn nghiêm mặt nói: “Vì để bay an toàn, máy bay lại còn phân phối nặng, nên bình thường mới phải chờ người.” Dừng một chút, lại nói: “Mà hôm nay sân bay lại đóng một đường băng để bảo trì, nên phải điều hành nhanh hơn mọi lần.”

Tiếp viên Lưu đi ra.

Lý Sơ Nhất: “Vì sao cơ trưởng Vưu mua vé mà lại không lên máy bay?”

Đến bảy giờ hai mươi phút, trời cũng đã sáng, đèn sân bay cũng đã tắt. Máy bay chạy vào tuyến đường chỉ định, nhận được lệnh cất cánh, máy bay cất cánh đúng giờ.

Lúc này Vưu Châu Châu mới tỉnh, chóng mặt, dường như là bị cảm cúm. Cô phát hiện ra mình đã bỏ lỡ chuyến bay, có chút thất vọng. Bất quá, cô đoán rằng Lương Tấn sẽ không chờ, bởi vì nếu cô là cơ trưởng, cô cũng sẽ xử lý như thế. Chỉ là trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng, cô lại lấy điện thoại ra, đặt mua vé mới, sau đó ung dung mặc đồ.

Sau khi hết cảm cúm, Vưu Châu Châu đến công ty một chuyến, toàn bộ phi công bên Bắc Hàng những ai không có nhiệm vụ đều ra chào đón cô. Đặc biệt là những cơ phó bay cùng với cô, Lục Phi và Tần Hãn. Mỗi người cầm một bó hoa, cười nói: “Hoan nghênh cơ trưởng Vưu trở về công ty.”

Vưu Châu Châu nhận lấy hai bó hoa ôm vào trong ngực, nhướn mày: “Tôi vẫn chưa đi mà.”

“Đúng đúng đúng, tôi còn phải đi theo cơ trưởng Vưu để học hỏi thêm đó, cô vẫn chưa thể rời đi được đâu.” Lục Phi nói.

“Tôi nghe nói có rất nhiều công ty muốn cướp cô về.” Có người nói.

Tần Hãn nói: “Tôi cũng nghe nói rằng bên hãng hàng không Trường Cát cũng muốn cô sang bên đó làm việc.”

Cô nhìn lướt qua tất cả mọi người, nói: “Tôi vẫn chưa sang mấy chỗ đó làm.”

“Bất quá, có thêm vài phi công mới vào làm.” Lục Phi nói.

Vưu Châu Châu gật đầu: “Tôi có nghe chủ nhiệm Trần nói, hành khách ngày một tăng, phi công, nhất là cơ trưởng ai cũng bận.”

Ngày thứ hai, cô nhận nhiệm vụ, lần này bay đến Paris, Pháp. Phi hành đoàn ở lại đó ba ngày, sau đó trở về điểm xuất phát.

Sau khi cô về đến nơi, thì cũng hay biết được là La Xán Xán lúc này cũng đang ở Bắc Thành. Bởi vì là sinh nhật của Nguyên Nghị, nên cô ấy xin nghỉ phép cho đến hết ngày sinh nhật của anh ta. Vưu Châu Châu cũng đã bỏ lỡ mất sinh nhật của Nguyên Nghị.

Cô mua một lọ sơn móng mới, ngồi trên ghế sofa nhà La Xán Xán sơn móng. Còn La Xán Xán thì đang soạn quần áo, chuẩn bị cho chuyến bay ngày hôm sau.

“Năm nay sinh nhật Nguyên Nghị, cậu cũng ở đó ăn bữa cơm rồi về?” Vưu Châu Châu hỏi.

La Xán Xán ngẩng đầu, nói: “Tặng dây nịt, sau đó….”

“Sau đó làm sao?” Vưu Châu Châu không ngẩng đầu.

“Sau đó ở lại nhà anh ấy đến khuya.”

“Thật sao?” Cô thoáng ngẩng đầu, ánh mắt cũng theo đó mà sáng lên: “Vậy thì gạo có nấu thành cơm không?”

La Xán Xán hơi trừng mắt nhìn cô: “Cậu đang nghĩ đi đâu vậy! Lâu đài đồ chơi tớ tặng Tây Tây bị sập, nên con bé cứ lẽo đẽo theo tớ suốt cả đêm.”

Tây Tây chính là cháu của La Xán Xán.

Vưu Châu Châu mở to hai mắt nhìn, nhưng nghĩ lại, cô và Lương Tấn hai lần đều ở cùng một phòng, lần nào cũng không có chuyện gì xảy ra, cô thở dài một tiếng. Nhắc đến Lương Tấn, từ sau khi gặp anh ở Toronto ra thì cả tuần nay cô cũng chưa gặp, cũng không nhắn tin cho anh.

Lúc này La Xán Xán cũng nhắc đến Lương Tấn: “Vì anh ta trực tiếp nhờ tiếp viên trưởng nói câu kia với Sonja, khiến cho các tiếp viên hàng không trong công ty có ấn tượng rất tốt, bay giờ còn nhiều người còn thầm mến anh ta nữa.”

“Anh ấy đã nói thế với Sonja sao?” Vưu Châu Châu kinh ngạc, cô không biết chuyện này.

“Đúng vậy!” La Xán Xán đem mọi chuyện kể cho cô nghe.

Cô nhếch môi, cái tảng băng khó hiểu này.

Cô cầm điện thoại lên, nhắn cho Lương Tấn: Này, cơ trưởng Lương, tôi nhớ anh. Ngày mai tôi lại bay đến London, anh sẽ bay đi đâu?

Lương Tấn không có nhiệm vụ, anh đang lấy điện thoại đặt vé đi London. Mà trùng hợp thay máy bay anh vừa đặt lại là của Bắc Hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi