CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Ba người đàn ông kia, một người thì đeo khuyên tai ở tai trái, một người thì tóc vàng mặc áo sơ mi ca rô có râu quai nón, người còn lại thắt bím tóc đầy đầu, mặc áo thun tay ngắn màu lam. Người đàn ông đeo khuyên tai là bạn của gã mập ngái ngủ kia. Mâu thuẫn bắt nguồn từ tiếng ngáy, nhưng đó không hoàn toàn là lí do để dẫn đến việc động tay động chân. Sau khi người đàn ông có râu quai nón vô tình bị đánh trúng mấy lần, anh ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa nên cùng gia nhập vào cuộc ẩu đả. Thế là, mỗi người bọn họ đều đánh nhau để xả giận. Ba người ra tay, tình hình hỗn loạn đến không thể nào tả nổi.

Một tiếp viên đang ngăn cản bỗng nhiên bị đánh một cú vào mặt, mặt nhanh chóng bị sưng đỏ lên. Tiếp viên trưởng Vương đang tách bọn họ ra, cũng vô tình bị kéo ngược về phía sau.

Đúng lúc này, Lương Tấn nắm chặt tay của tiếp viên trưởng, ổn định cả người cô ấy lại.

“Anh Lương…”

Tiếp viên trưởng quay đầu, nhìn thấy Lương Tấn, gọi một tiếng. Lúc cô ấy định cảm ơn thì Lương Tấn đã thả tay ra, nhanh chóng cầm lấy tay của người đàn ông bím tóc kia.

Những người đang khuyên ngăn thấy Lương Tấn thì tránh ra, dạt ra một khoảng vừa đủ cho anh vào.

Người đàn ông tóc thắt bím không kịp đề phòng, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Lương Tấn, cánh tay còn lại được tự do giơ lên muốn cho Lương Tấn một quả đấm. Nhưng mà tốc độ của Lương Tấn lại nhanh hơn, tay anh khẽ xoay chuyển khiến cánh tay đang bị nắm giữ kia áp sát ở sau lưng người đàn ông ấy. Lương Tấn dùng một tay khác đặt trên bả vai người kia, ép anh ta phải khom người xuống. Gã tóc thắt bím không hề có sức lực để đánh trả nữa. Ngay sau đó, Lương Tấn đẩy ngã anh ta xuống đất, dùng một chân dẫm lên.

Lương Tấn đưa tay, nắm lấy cổ áo của đàn ông đeo khuyên tai, kéo hắn về phía anh, ra sức đạp vào chân hắn ta. Khi hắn té xuống đất, Lương Tấn nhấc bàn chân đang giẫm lên người đàn ông thắt bím tóc ra, người đeo khuyên tai ngã sấp lên người của gã thắt bím. Anh hạ chân xuống một lần nữa, giẫm trên người tên đeo khuyên tai kia.

Sau đó, Lương Tấn quay đầu, nhìn lấy người đàn ông cuối cùng đang mặc áo sơ mi ca-rô.

Ông ta nhìn anh thở hồng hộc, dùng tiếng anh nói: “Bọn họ chọc tôi trước!”

Lương Tấn trầm giọng nói: “Những hành động này đều gây ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến bay.”

Người đàn ông bận áo sơmi chủ động hạ nắm đấm xuống.

Mọi người đổ mắt nhìn về phía hai tên đàn ông bị Lương Tấn giẫm dưới chân, giữa hành lang chật hẹp. Cả hai đều đang kêu la oai oái.

Trận xung đột khiến người ta cảm thấy đầy căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.

Vưu Châu Châu đi đến, đứng cạnh bên người Lương Tấn, đưa mắt nhìn người đàn ông bận áo sơmi đang đứng đó, lại cúi đầu nhìn đến hai người đàn ông nằm dưới chân anh. Dùng một tràng tiếng anh lưu loát nói: “Các anh có còn muốn tiếp tục đánh nhau nữa không?”

Hai người bị Lương Tấn đạp dưới chân vừa kêu đau, vừa ngẩng đầu lên nhìn Vưu Châu Châu, nhưng không lên tiếng.

Cô tiếp tục: “Nếu như vẫn còn chưa hết giận, thì tôi đề nghị các anh đợi đến khi nào máy bay hạ cánh xuống rồi đánh tiếp.”

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía Vưu Châu Châu, đồng phục trên người cô cũng đã chứng minh được rằng cô chính là cơ trưởng của chuyến bay lần này.

Nhưng bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng cô sẽ cố gắng khuyên nhủ những người kia, không ngờ cô lại đề nghị bọn họ đợi máy bay hạ cánh hẵng đánh nhau tiếp.

Lương Tấn cũng quay đầu, nhìn về phía Vưu Châu Châu.

Cô cười gằn một tiếng: “Hoặc có thể là nhảy dù từ trên máy bay xuống, nếu đến lúc tiếp đất mà còn sống, thì cứ việc tiếp tục đánh nhau.”

Không một tiếng nói.

Vưu Châu Châu lại nói: “Đưa hộ chiếu của các anh đây cho tôi xem!”

“Cô cũng không phải là cảnh sát…” Người đàn ông bận áo sơmi lầm bầm.

Cô liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang nói: “Tôi là cơ trưởng, bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến sự an toàn trên máy bay này, tôi đều có quyền giải quyết, chẳng hạn như ném các anh ra khỏi máy bay.”

“Không nhúc nhích được…” Người đàn ông bị Lương Tấn dẫm lên bím tóc, nhỏ giọng nói.

“Chú em, trước tiên thả chúng tôi ra đi. Chúng tôi sẽ không đánh nhau đâu.” Người đeo khuyên tai bên cạnh, cũng cố sức ngửa đầu lên nói với anh.

“Không đánh?” Lương Tấn cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

“Đúng vậy, sẽ không đánh nữa.” Người đàn ông khác ở dưới chân anh cũng xin tha.

Lương Tấn thu chân về, hai người kia chật vật bò dậy, tay chống nạnh, ngồi xuống.

“Giao lại cho cô đó.” Anh nói với Vưu Châu Châu.

Cô ném cho Lương Tấn ánh nhìn mê hoặc. Anh dời đôi mắt nhìn ra chỗ khác, đi ra ngoài.

Vưu Châu Châu nhìn lướt qua chỗ ngồi của mấy người kia, trong đầu nhanh chóng đối chiếu với từng người trong danh sách hành khách, sau đó nói rõ từng chữ một: “Michael Jordan, Jenniferan Iston, Nigel Nevin.”

Ba người đàn ông mở to mắt ra nhìn, bởi vì cô đọc đúng từng chữ trong tên bọn họ.

Vưu Châu Châu vì để tránh nói nhầm, nên vẫn đứng đó chờ ba người họ lấy hộ chiếu ra để xác định.

Sau khi xác định rằng cô nhớ không sai, lại nhìn lướt qua những hành khách đang đứng xem, nói: “Vừa rồi, cũng có hai người đánh nhau, mời chủ động lấy hộ chiếu ra để tôi xem xét.”

Không một ai nhúc nhích.

Vưu Châu Châu quay đầu hỏi Lương Tấn: “Cơ trưởng Lương, anh có nhìn thấy rõ mặt của hai người kia không?”

Ánh mắt của Lương Tấn dừng tại người mặc áo sơ mi kẻ sọc đang trốn phía sau hai người thanh niên.

Khi mọi người nghe cô nói rằng cô là cơ trưởng, hai người đàn ông bảo mọi người ngừng nói chuyện, rồi lấy hộ chiếu ra.

Sau khi Vưu Châu Châu nhìn qua tất cả các hộ chiếu, cô trả lại cho bọn họ, bảo họ quay về lại chỗ ngồi, cài chặt dây an toàn, máy bay tiếp tục lộ trình bay.

Tất cả mọi người cũng ai về chỗ ngồi người nấy, cài dây an toàn.

“Nhưng vẫn còn tiếng ngáy, làm sao bây giờ?” Người đàn ông bím tóc nhìn Vưu Châu Châu hỏi.

Vừa hay khoang hạng nhất không có khách. Cô đành phải chuyển người đàn ông ngáy ngủ kia lên khoang hạng nhất, nhờ đó âm thanh mới giảm được một chút.

Sau đó, cô dặn dò tiếp viên trưởng cùng với các tiếp viên khác tiếp tục để ý tình hình ở khoang máy bay.

Nhìn liếc qua, người đàn ông tóc xoăn mập mạp vui vẻ đi đến khoang hạng nhất, Vưu Châu Châu nhíu mày: “Về đến nơi còn phải làm báo cáo nộp lại nữa!”

Mặc dù trên máy bay cô có quyền xử lý tất cả mọi chuyện, nhưng sau đó cô lại phải báo cáo với công ty.

Tiếp viên trưởng Vương hỏi Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, bọn họ ngừng đánh nhau rồi à?”

Cô nói: “Đương nhiên là chưa rồi. Khi đến London, tôi sẽ nhanh chóng năm người này giao cho cảnh sát, còn nữa bọn họ còn đối mặt với hình phạt cấm ngồi trên chuyến bay của Bắc Hàn vĩnh viễn.”

Vưu Châu Châu nói xong, ngẩng đầu lên tìm kiếm Lương Tấn. Anh đã trở lại chỗ ngồi của mình. Bên trong khoang vốn thiếu ánh sáng, đèn trên đầu cũng đã tắt, anh ngồi trong bóng tối, chỉ thấy mỗi cái bóng. Cô nhanh chóng đi về phía anh.

Đứng bên cạnh, nhìn xuống. Lương Tấn không mở mắt, Vưu Châu Châu đứng trước mặt anh phất phất tay, anh vẫn cứ thế nhắm chặt hai mắt lại.

“Cơ trưởng Lương, mới nãy anh thật đẹp trai!” Cô biết anh không ngủ.

Lương Tấn vẫn không chịu mở mắt.

“Anh khiến tôi càng lúc càng say đắm. Anh tựa như một vị anh hùng. Mà nghe nói mỹ nhân yêu anh hùng là khúc giai thoại từ nghìn đời xưa đến nay.” Cô nói.

Anh vẫn không có phản ứng.

Vưu Châu Châu nhớ đến cái hôn hụt bị mấy người kia phá đám, cười trộm, cô có nên tiếp tục hay không?

Mâu thuẫn đã qua, bây giờ lại vô cùng yên tĩnh. Bầu không khí tối tăm ấy mang một sức hấp dẫn đầy ma mị, khiến trái tim con người ta đập nhanh hơn. Anh thực sự có thể khiến cô đứng núi này trông núi nọ mà.

Đương nhiên là phải tiếp tục chuyện dang dở khi nãy rồi.

Vưu Châu Châu hơi nhích người lại, nhẹ nhàng đem môi mình đến gần môi anh thêm chút nữa. Lương Tấn không nhúc nhích, cô mừng thầm trong bụng, chỉ muốn nhanh chóng hôn một cái chụt lên đó.

Nhưng đến khi cô khẩn trương, muốn hôn lên môi anh, thì lại bị chệch ra khỏi nơi cần đặt vào.

Vì thế cô không hôn trúng môi.

Thay vào đó, cô lại hôn vào cằm anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi