CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Vưu Châu Châu nhớ tới lúc trước chủ nhiệm Trần có nói đến chuyện muốn tuyển phi công mới. Từ sáu năm trước, nhờ cô tiến vào Bắc Hàng mà công ty này mới có nữ phi công, hơn nữa mấy năm nay ở đây cũng chỉ có một mình cô là nữ phi công, nữ cơ trưởng. Cuối cùng hôm nay cũng một người mới tới đây rồi.

Bất quá, Vưu Châu Châu cũng không quan tâm gì mấy, cô đánh giá Minh Ngọc một chút, sau đó quay lại nhìn chủ nhiệm Trần: “Vậy cháu đi trước.”

Vốn là chủ nhiệm Trần vẫn còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng khi nghe Vưu Châu Châu nói muốn đi, thì lại gật đầu: “Được.”

Cô cứ thế đi lướt qua Minh Ngọc, không dừng lại.

Sau khi cô rời đi, chủ nhiệm Trần quay sang hỏi Minh Ngọc bao giờ có thể nhận nhiệm vụ. Minh Ngọc bảo, cô ấy đã sắp xếp xong mọi chuyện ở công ty, bây giờ có thể nhận nhiệm vụ ngay.

Chủ nhiệm Trần cười: “Được, vậy thì ngày mai. Khi về nhà cháu nhớ lên trang web của công ty kiểm tra lịch, nhận nhiệm vụ, sau đó chuẩn bị bắt đầu bay.”

“Được ạ.” Minh Ngọc nhớ đến Vưu Châu Châu, hỏi chủ nhiệm Trần: “Trước khi cháu đến, cả Bắc Hàng chỉ có mỗi cơ trưởng Vưu là nữ phi công thôi sao?”

“Đúng thế.”

“Cháu nghe nói, chị ấy rất lợi hại?”

Chủ nhiệm Trần lộ ra nụ cười tán thưởng: “Cơ trưởng Vưu của Bắc Hàng, là cơ trưởng lợi hại nhất. Vài ngày trước, cô ấy mới bay một chuyến đi London, gặp phải vùng mưa bão, máy bay buộc phải bay xuyên qua vùng thời tiết xấu, ấy vậy mà lại thành công. Mức độ hư hại của máy bay khá nhỏ, tất cả mọi người trên máy bay đều không bị gì. Đây là lần thứ hai cô ấy bay xuyên qua vùng có thời tiết như thế, cả hai lần đều thành công cứu cả mấy trăm mạng người.”

Bay qua vùng mưa bão? Minh Ngọc lắp bắp kinh hãi. Chuyện này, thực ra bình thường không có phi công nào có thể làm được, thật đáng khâm phục.

“Cơ trưởng Vưu, cô ấy bay loại máy bay nào vậy ạ?” Minh Ngọc hỏi.

“Giống cháu đấy, Airbus A380.”

“Thật là có duyên.” Minh Ngọc cười nói.

Sau đó, Minh Ngọc lại tiếp tục nghe được những nhân viên khác trong công ty kể về sự tích của Vưu Châu Châu, dường như tất cả mọi người ở Bắc Hàng ai cũng tin tưởng và khâm phục Vưu Châu Châu.

Đường hàng không của sân bay của London vô cùng đông đúc náo nhiệt, Vưu Châu Châu vừa mới nhận thêm một chuyến nên cô lại phải bay tới London. Người mới gia nhập vào Bắc Hàng – Minh Ngọc cũng bay tới đây. Vưu Châu Châu bay chuyến trước, Minh Ngọc thì bay chuyến sau. Đến khi tới London, Vưu Châu Châu chờ chuyến bay của cô gái kia đáp xuống, hai người khách sáo chào hỏi nhau mấy câu rồi cô lại lên chiếc máy bay lúc nãy của Minh Ngọc quay ngược trở về.

Hai lần hợp tác với nhau, coi như thuận lợi.

Hai ngày sau, công ty tuyên dương Vưu Châu Châu và những nhân viên trong tổ bay trong lần bay qua mưa bão kia, bao gồm cả Lục Phi. sau khi buổi lễ tuyên dương kết thúc, Lục Phi ngại ngùng nói: “Tôi hoàn toàn là dựa vào sự thành công của cơ trưởng Vưu.”

Tần Hãn nói: “Lần này là chuyện đặc biệt, cấp trên sẽ không trách cậu đâu.”

Bay liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng có ngày phép, Vưu Châu Châu dành cả ngày trong phòng để ngủ. Chủ nhiệm Trần gọi điện thoại đến, giao cho cô một nhiệm vụ đặc biệt — là đi hỏi Lương Tấn có muốn sang Bắc Hàng làm không, phải làm hết sức để thuyết phục Lương Tấn.

“Lần trước, Trường Cát muốn đưa cháu đi, thì lần này chúng ta sẽ phải đưa người giỏi nhất công ty bọn họ sang đây.” Chủ nhiệm Trần trong điện thoại nói.

Cô phụt cười.

“Cháu và Lương Tấn có tình cảm qua lại, chắc chắn rằng cậu ấy sẽ dễ dàng chấp nhận yêu cầu này thôi.” Chủ nhiệm Trần cho là, cô và Lương Tấn đã cùng nhau bay xuyên qua cơn bão, nên đã nghĩ rằng tình cảm giữa hai bọn họ không tệ.

Cô đồng ý qua loa: “Để cháu thử một chút.”

Vưu Châu Châu cũng chỉ có thể gọi là thử xem. Người đàn ông lạnh lùng như tảng băng kia, đến cả cô còn không thể khiến anh tan chảy, thì lấy gì đến chuyện kêu anh phải nghe lời cô chứ. Lúc trước cô đã từng hỏi anh, có hi vọng cô qua Trường Cát làm việc hay không, thì anh đã thẳng thắn trả lời là không hi vọng.

Lúc này Vưu Châu Châu đã ngủ đủ rồi, nằm lì trên giường lấy điện thoại gọi cho Lương Tấn. Chuông điện thoại vang lên thật lâu, mới có người bắt máy.

“Bây giờ tôi phải bay rồi.”

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Lương Tấn nói.

“À, vậy anh bay đi đâu thế? Khi nào thì về?”

“Cairo(1), bốn ngày sau.”

Anh trả lời không chút giấu diếm.

Giọng Vưu Châu Châu đầy tiếc nuối: “À, nếu vậy thì tôi chờ anh trở về vậy. Có chuyện muốn gặp anh để hỏi ý.”

“Cúp máy.” Lương Tấn không cho là cô có chuyện quan trọng.

“Chờ đã!”

“Chuyện gì?”

“Khi nào đến Cairo thì nhớ nhắn tin báo bình an cho tôi nhé.”

“Cúp máy đây.” Lương Tấn lại nói.

“Đừng có cúp điện thoại nhanh như vậy chứ, tôi muốn nghe giọng anh nhiều hơn chút nữa.”

“.”

“Có thể là do lâu lắm chúng ta không gặp nhau.” Vưu Châu Châu hỏi: “Anh có muốn gặp tôi hay không?”

Vài giây sau, cô mới nghe được tiếng anh trả lời: “Không muốn.”

“Anh đang do dự.” Vưu Châu Châu bên này cười mỉm.

“Tôi tắt máy.” Lần này đến phiên anh nói.

“Hướng về phía đường băng, ba trăm sáu mươi độ, mười lăm mét.” Lúc này cô nghe được tiếng sân bay thông báo thời tiết qua điện thoại, đành phải nói lời chào tạm biệt.

Bốn ngày sau, khi trời vừa mới hửng sáng, Vưu Châu Châu đã đứng trước cổng sân bay đợi Lương Tấn. Cô đã kiểm tra qua lịch bay, tính toán thời gian, sau đó đến sân bay để đón anh.

Lúc này, cả trong lẫn ngoài sân bay đều không có người nào. Ngoài cổng cũng chỉ lác đác vài người đang cầm điện thoại đợi người thân.

Năm phút sau, trên màn hình lớn ở sân bay đã hiện lên thông báo, chuyến bay từ Cairo đến Bắc Thành đã hạ cánh. Cô bắt đầu tính thời gian trong đầu. Phải chờ toàn bộ hành khách từ trên máy bay xuống hết, Lương Tấn sẽ lại phải đi kiểm tra máy bay lại một lần nữa, có lẽ phải hơn nửa giờ nữa anh mới có thể từ trong ra.

Đến sớm thật, cô tự nhủ.

Một lát sau, trong sân bay đang yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, người thì kéo hành lý người thì xách trong tay giỏ lớn, giỏ nhỏ đi đến cổng chính của sân bay. Đoàn người cứ như vậy, kéo dài hơn hai mươi phút, sân bay lại trở nên yên tĩnh đến lạ.

Lúc này Vưu Châu Châu mới sực nhớ ra, Bắc Hàng cũng có một chuyện hạ cánh vào giờ này. Vừa rồi cô đã tự động bỏ qua thông tin của chuyến bay Bắc Hàng trên màn hình.

Các đồng nghiệp bên Bắc Hàng sau khi nhìn thấy Vưu Châu Châu, ai nấy cũng cười, gật đầu chào với cô. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy Lương Tấn đang đi đến, nhưng anh không đi một mình mà là đang sánh vai với vị nữ cơ trưởng mới tới của Bắc Hàng kia, Minh Ngọc.

Cô nghe được tiếng cười vô cùng cao hứng của Minh Ngọc nói: “Em mới từ Edinburgh trở về, bây giờ em đang làm việc cho bên Bắc Hàng. anh biết không, giờ em là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của Bắc Hàng đó.”

Trẻ tuổi nhất? Vưu Châu Châu híp mắt.

Bên tai Lương Tấn bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi là Vưu Châu Châu, là nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất của Bắc Hàng.”

“Anh Tấn, anh không tin em sao?” Minh Ngọc nói: “Tháng sau em mới tròn hai mươi sáu tuổi đó!”

Tháng sau mới tròn hai mươi sáu tuổi sao? Vẻ mặt của Vưu Châu Châu lúc này đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Vào ngày hai mươi tám tháng mười hai năm ngoái, cô vừa tròn hai mươi sáu tuổi, so với Minh Ngọc thì có phần già hơn gần nửa năm. Cô bỗng nhiên cảm thấy Minh Ngọc đã thực sự trở thành nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất ở Bắc Hàng rồi.

Đúng lúc này, Lương Tấn ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Vưu Châu Châu đang đứng ở cổng sân bay, ánh mắt của anh có phần hơi ngạc nhiên.

“Em không biết là anh lại làm ở hãng hàng không Trường Cát, nếu như em biết từ sớm, chắc chắn em sẽ qua Trường Cát để làm. À, anh Tấn, bên công ty anh có cơ trưởng nữ nào không?”

Minh Ngọc vẫn còn đang luyên thuyên nói, giọng điệu có vài phần kiêu ngạo. Không nghe được câu trả lời của Lương Tấn, ngẩng đầu thì mới biết là anh đang nhìn vào nơi khác, cũng thuận theo mắt anh nhìn sang, thì nhìn thấy được Vưu Châu Châu.

Lương Tấn thu tầm mắt lại, tiếp tục đi thẳng ra cổng. Anh dường như không nghe thấy những gì Minh Ngọc nói lúc nãy.

Nhìn thấy cô, Minh Ngọc hơi ngạc nhiên, vội gật đầu, xem như là chào hỏi.

Cô không đáp lại.

Minh Ngọc không biết là Vưu Châu Châu đang chờ Lương Tấn, vẫn tiếp tục hỏi câu hỏi ban nãy của mình: “Anh Tấn, bên Trường Cát có nữ cơ trưởng không?” Lần này giọng cô ấy có vài phần nhỏ đi.

Nhưng không ai biết rằng, Vưu Châu Châu không những biết đọc thủ ngữ, mà cô còn biết cả khẩu ngữ nữa. Minh Ngọc đang nói gì, cô hoàn toàn có thể hiểu.

“Không có.” Lương Tấn trả lời cô ấy.

Trên mặt Minh Ngọc lại hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Có phải là em rất lợi hại hay không? Năm đó vào lúc anh và anh trai em đến học viện gặp em, em cũng vừa mới tốt nghiệp. Ngay cả cơ phó em cũng không cần làm.”

Lương Tấn không trả lời.

Minh Ngọc không hỏi lại, mà nói: “Anh Tấn, lát nữa hai đứa mình cùng đón xe nhé?”

Đang nói chuyện, cuối cùng hai người họ cũng đi đến trước mặt Vưu Châu Châu.

Anh không biết là cô đang chờ mình. Anh nhìn Vưu Châu Châu một cái, đang tính trả lời Minh Ngọc, thì đúng lúc này Vưu Châu Châu mở miệng: “Cơ trưởng Lương, tôi đang đợi anh đó.”

Minh Ngọc lắp bắp kinh hãi. Còn Lương Tấn, mặc dù anh không biết là cô đang chờ mình, nhưng khi nghe cô nói như thế cũng không lấy làm kinh ngạc.

“Có chuyện gì sao?” Anh dừng chân, hỏi cô.

“Bây giờ anh rảnh không?” Vưu Châu Châu khổng trả lời câu hỏi của anh.

Anh nhìn cô không chút gợn sóng, quay đầu nói với Minh Ngọc: “Em đi trước đi, anh còn có việc.”

Ánh mắt cô ấy nhìn hai người họ có chút kỳ quái, nhưng cô ấy lại trả lời “Được”, sau đó lại kéo hành lý một mình đi đón xe.

Cửa sân bay lúc này chỉ còn lại mỗi cô và anh.

“Hai người có quen biết nhau hả?” Vưu Châu Châu vừa mở miệng đã hỏi.

“Ừm.” Lương Tấn gật đầu.

“Cô ấy là Hoàng Dung(2) sao?”

Lương Tấn nhìn Vưu Châu Châu, nói: “Cô ấy là em gái của bạn tôi.”

“Tôi cứ tưởng cô ấy là Hoàng Dung chứ.”

Minh Ngọc là người bên Bắc Hàng. Lương Tấn biết là Vưu Châu Châu chắc chắn là hai người họ có biết nhau, anh nhìn cô, thản nhiên nói: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Anh Tấn, anh Tấn.” Cô học theo cách nói của Minh Ngọc.

Anh nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Đừng có đoán mò lung tung.”

Lúc này cô nhanh chóng hiểu được là anh đang muốn cô không hiểu nhầm mối quan hệ đó, trái tim cô đột nhiên thấy tốt hơn.

“Tiếp theo là thời gian của tôi, đúng không?” Vưu Châu Châu cười nói.

“Không phải chuyện quan trọng, thì không thể.”

Cô vội trả lời: “Có chuyện quan trọng, lần này là công việc nghiêm túc đó.”

Lương Tấn nghi ngờ nhìn cô.

Cô vô cùng thần bí nói: “Công ty giao cho tôi một nhiệm vụ đặc biệt.”

“Vậy thì nói đi.” Lương Tấn đoán được rằng chuyện lần này cô nói có liên quan đến anh.

“Chuyện này không thể để cho người ngoài nghe được, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh hơn để nói đi.”

Ấy thế mà Vưu Châu Châu lại chọn một quầy rượu, chỉ là trong quán rượu này không có bất kì ai, ánh đèn trong quán cứ xoay trong, lúc sáng lúc tối. Nhưng ngược lại thì vô cùng yên tĩnh, chỉ là ánh đèn có chút ám muội.

“Anh sẽ pha rượu sao?” Cô đi đến trước quầy rượu, ngồi xuống, quay đầu hỏi Lương Tấn.

Anh đứng cách chỗ cô cả mét, trong tay còn kéo hành lý. Lương Tấn nói: “Sẽ không. Có chuyện gì sao?”

“Trước tiên thì làm xong chuyện này đi đã, rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”

Chú thích:

Cairo: thủ đô của Ai Cập. Dân số vùng đô thị Cairo là 15,2 triệu người. Cairo là vùng đô thị lớn thứ 17 về mặt dân số của thế giới, thứ 10 năm 2004 về tiêu chí này. Cairo là vùng đô thị đông dân nhất châu Phi.

Hoàng Dung: nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung. Hoàng Dung cũng xuất hiện trong tác phẩm Thần điêu hiệp lữ (phần thứ hai của Xạ điêu tam bộ khúc bao gồm: Anh hùng xạ điêu, Thần điêu hiệp lữ và Ỷ Thiên Đồ Long ký).

Hoàng Dung là con gái duy nhất của đảo chủ đảo Đào Hoa, Đông Tà Hoàng Dược Sư và Phùng Hằng. Nàng mồ côi mẹ từ nhỏ và được cha nuôi nấng, truyền thụ võ nghệ.

Hoàng Dung còn là bang chủ đời thứ 19 của Cái Bang, nữ đồ đệ duy nhất của Bắc Cái Hồng Thất Công, người tình và sau này trở thành vợ của Quách Tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi