CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Lương Tấn vừa kết nối được với Vưu Châu Châu ở đầu dây bên kia, thì số lạ vừa rồi lại gọi đến.

“Em chờ tôi một chút.” Lương Tấn nói với Vưu Châu Châu, sau đó mới nhận cuộc gọi kia.

“Lương Tấn, tôi không đi, ngược lại cháu gái của tôi sẽ đi. Tên của nó là Hà Vũ Khiết.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của người đầu dây.

Anh lại gọi cho cô.

“Nói đi.”

Điện thoại reo rất nhanh đã có người bắt máy, kèm theo đó là giọng của Vưu Châu Châu.

“Vé đi Sydney, có cách nào mua được không?” Lương Tấn hỏi.

“Bây giờ trên máy bay cũng đã đầy, mấy ngày nay không có vé. Với lại, máy bay cũng chỉ còn ba tiếng nữa là cất cánh, nếu muốn thì phải xem thử xem có ai đổi ý không bay nữa hay không thôi.” Vưu Châu Châu nói.

“Còn nửa giờ nữa tôi bay.” Lương Tấn suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ đem thông tin của người muốn mua vé cho em, em chỉ cần để ý một chút, nếu như có vé thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Được.”

Lương Tấn phải gửi cả họ lẫn tên, dãy số trong hộ chiếu đến cho Vưu Châu Châu.

Sau khi cô nhận được lại nhìn một chút, Hà Vũ Khiết.

“Là nữ sao? Cô ấy là gì của anh? Sao anh lại gấp gáp thay cho cô ta?” Vưu Châu Châu cầm điện thoại hỏi.

“Là cháu gái của một người bác.”

“À.”

“Cảm ơn, tôi tắt máy đây.” Lương Tấn nói.

Cô vội vàng lên tiếng: “Chờ đã! Cơ trưởng Lương, tôi sẽ không giúp không công đâu.”

“Vậy em muốn gì?” Lương Tấn nói.

“Gọi tôi một tiếng…” Vưu Châu Châu bật cười: “Ừm….em yêu chẳng hạn.”

Lương Tấn cầm điện thoại, im lặng hồi lâu, khoé môi giật giật, vẫn không lên tiếng nổi. Tiếp viên trưởng đến báo cáo, hành khác đã lên máy bay đầy đủ. Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Tôi phải liên lạc với bên đài không lưu.”

Nói xong anh cúp máy.

Tiếng cúp máy vọng đến ‘Tút tút tút’, Vưu Châu Châu bất mãn khẽ hừ một tiếng.

*

Nửa tiếng trước khi chuyến bay đến Sydney của Bắc Hàng cất cánh, có người đổi ý. Sau khi cô và Lương Tấn gọi điện xong thì cô cũng đã trao đổi với nội bộ, nếu có chỗ trống thì trước hết phải giữ chỗ đó, vì vậy cô mới gọi điện thoại cho cô gái tên Hà Vũ Khiết kia đến mua vé.

Nhưng mà sắp hết thời gian lên máy bay vẫn không thấy cô ta đến đăng ký làm thủ tục.

Vưu Châu Châu gọi điện thoại cho Hà Vũ Khiết, tiếng máy thông báo điện thoại không thể kết nối. Cô nói với tiếp viên trưởng thông báo với sân bay, dùng loa của sân bay nhắc nhở cô gái đó.

Mười phút sau, Hà Vũ Khiết vẫn chưa làm thủ tục lên máy bay.

Vưu Châu Châu nhìn thời gian một chút, chỉ còn có hai mươi phút nữa là phải cất cánh. Cô lại gọi điện thoại, nhưng vẫn không ai bắt máy.

“Tiếp tục nhờ sân bay đi.” Cô nói.

Lại qua thêm mười phút, họ vẫn không nhận được tin nào từ Hà Vũ Khiết.

“Chỉ còn mười phút nữa là cất cánh. Cơ trưởng Vưu, đóng cửa khoang, bắt đầu cất cánh được chưa ạ?” Cơ phó một hỏi Vưu Châu Châu.

“Đến cả vé cũng là do cơ trưởng Vưu tìm được giúp cô ấy, vì cớ gì mà cô ấy lại không lên máy bay chứ?” Tiếp viên trưởng đứng ở cửa chờ chỉ thị của Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu nhăn lông mày. Chuyện của Hà Vũ Khiết là do Lương Tấn nhờ cô tìm giúp….

“Chờ đã, nói với sân bay tiếp tục thông báo đi.” Cô nói.

“Được.” Tiếp viên trưởng liên hệ với sân bay.

Vưu Châu Châu nhìn ra bên ngoài chỗ lái, lại nhìn đồng hồ, không biết cô gái tên Hà Vũ Khiết ấy có chuyện gì xảy ra, đến giờ vẫn chưa chịu đến.

“Cơ trưởng Vưu, chỉ còn có năm phút nữa là phải cất cánh rồi.” Cơ phó một nhắc nhở.

Nếu không phải là do tình huống đặc biệt thì không thể kéo dài thời gian cất cánh. Vưu Châu Châu cài chặt dây an toàn, quay đầu nói với cơ phó của mình: “Xin trượt vào đường băng.”

Không phải là cô không giúp, cô đã cố gắng, nhưng đến cả vấn đề làm thủ tục lên máy bay Hà Vũ Khiết cũng không làm, cô không thể để cho tất cả các hành khách khác phải chờ đợi được.

Máy bay lăn bánh, cất cánh, ổn định bay lên, cuối cùng đặt đến một độ cao nhất định.

*

Trải qua hơn mười tiếng bay, máy bay hạ cánh đến sân bay Sydney vào chín giờ sáng ngày thứ hai.

Máy bay của Vưu Châu Châu hạ cánh, vừa mở điện thoại lên đã có cuộc gọi đến, là Lương Tấn.

“Tôi xem thông tin thấy em bắt đến Sydney.” Lương Tấn nói.

“Ừm, vừa mới đến.” Một bên tay Vưu Châu Châu nắm lấy tay cầm hành lý đi trên hành lang, một tay cầm điện thoại gật đầu.

“Vậy cuối cùng có vé không?” Anh hỏi.

“Có, nhưng cô ấy không làm thủ tục.”

“Có chuyện gì sao?” Lương Tấn lại hỏi.

“Tôi không biết, cô ấy không làm thủ tục lên máy bay.”

“Được rồi, để tôi hỏi một chút.” Lương Tấn lại thêm vào một câu: “Cúp máy đây.”

“Này, chờ đã!” Vưu Châu Châu gọi, nhưng không kịp, anh đã cúp máy. Cô nhíu mày, Hà Vũ Khiết, cháu gái của bác? Ông bác này rốt cuộc là ai thế?

Cô cùng với những nhân viên trong tổ bay lên xe về đến khách sạn mà công ty đã đặt. Sau đó Vưu Châu Châu lại gọi điện thoại cho Lương Tấn, muốn hỏi cho rõ về chuyện của cô gái kia. Nhưng mà, điện thoại vừa kết nối, cô còn chưa lên tiếng đã nghe Lương Tấn nói một câu “Có điện thoại đến, tôi cúp trước” sau đó lại ngắt kết nối.

Vưu Châu Châu híp mắt, ném điện thoại qua một bên, không tiếp tục gọi nữa.

Đến khách sạn, cô vùi đầu ngủ bù. Mặc dù trên máy bay cũng đã nghỉ ngơi được một lúc, nhưng thoải mái nhất vẫn là nằm trên giường lớn của khách sạn. Bay sau đó ngủ bù, chuyện ngược đời này đối với các cơ trường mà nói là chuyện thường ngày.

Cô ngủ li bì đến tận tám giờ tối mới tỉnh.

Vưu Châu Châu ra đẩy cửa sổ, ngoài trời đang phủ cơn mưa.

Có phần mát mẻ.

Mà liên tiếp ba ngày sau, cơn mưa đó mãi vẫn không dứt, dường như không ai có thể ra khỏi khách sạn.

Trên TV thông báo có một cơn bão đang trên đường đến Australia.

Vưu Châu Châu nói: “Chuyện này thật là kỳ lạ.”

Ngày thứ tư, điện thoại im thin thít mấy ngày rốt cuộc cũng rung lên báo tin nhắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi