CƠ TRƯỞNG VẪN KHỎE CHỨ!

Liên Trăn cắn nhẹ môi dưới, cô biết tính cách nóng giận táo bạo của anh, nhìn bộ dạng của anh, đêm qua nhất định là không ngủ, cô đau lòng, lại quay mặt đi nói: "Em không ngờ rằng người nhà em lại bị mẹ anh chỉ vào mũi mắng.” 

Cô vừa mới dứt lời, nước mắt đã chảy xuống theo gò má, tủi thân cực kỳ đáng thương.

"Trăn Trăn....” cơn giận của Lệ Đông Sâm nghẹn trong cuống họng lập tức hóa thành đau lòng: “Anh cũng không ngờ hôm qua mẹ anh lại đi tìm em, chuyện này anh đã để em chịu tủi thân rồi, có điều chúng ta bên nhau lâu như vậy, anh không cưới em còn có thể cưới ai.”  

"Hứa Tố Ngưng....” cô ngẩng đầu lên, lúc này Lệ Đông Sâm mới nhìn thấy tơ máu đỏ bừng nơi đáy mắt cô.

Cơ thể anh cứng đờ, trái tim cô như bị lửa nóng nấu dầu, nghẹn ngào nói: "Hứa Tố Ngưng đã thích anh từ lúc học đại học, bây giờ lại ở cùng khu nhà với nhà anh, môn đăng hộ đối, đối tượng đính hôn mẹ anh muốn cho anh chính là cô ta đúng không, mẹ anh đã sớm coi cô ta như con dâu tương lai, chỉ thiếu nước đính hôn thôi....”  

"Em nói linh tinh gì vậy.” Lệ Đông Sâm tức giận níu lấy cánh tay cô kéo đến bên người: “Nếu anh thích cô ta, hồi học đại học đã sớm nhận lời tỏ tình của cô ấy rồi, em cũng không phải không biết trái tim anh luôn đặt trên người em, chuyện của anh và cô ta đều là mong muốn đơn phương của cô ta và mẹ anh, anh chưa từng đồng ý muốn đính hôn với cô ta, anh cũng sẽ không đồng ý.”

Liên Trăn yên tĩnh một lát lại nhăn nhó xô đẩy anh: “Thế nhưng em nghe Sài Tĩnh Hương nói cô ta đang ở nhà anh.” 

"Sài Tĩnh Hương?” Lệ Đông Sâm trực tiếp nói tục: “Mẹ nhà nó, lại là mấy người thích nói huyên thuyên ba tám hồi đại học của em đúng không, là cô ta nhân lúc hai nhà bọn anh ở gần, thường xuyên đến nhà anh, dù sao bây giờ anh gần như rất ít trở về, anh và cô ta dù có bắn đại bác cũng không liên quan gì đến nhau.”

Có một số việc tuy biết rõ, nhưng Liên Trăn vẫn cảm thấy bất an và khổ sở: “Thật ra anh đã sớm biết mẹ anh không thích em đúng không, tại sao một mực giấu diếm em, bảo sao trước đó em nói muốn đến chào hỏi người nhà anh anh cũng không bằng lòng.” 

"Anh cũng không ngờ người nhà của anh lại nâng cao đạp thấp như vậy, anh cũng sợ em bị tổn thương.” Lệ Đông Sâm cười khổ, ôm eo cô kéo vào trong lồng ngực của mình, bá đạo nói: "Là anh đã sai, để cả nhà em bị tổn thương.” 

"Anh cũng không cần nói như vậy.” Liên Trăn đỏ vành mắt nói: "Nhà em nghèo ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có ở thành Tây, mấy năm này lại một mực tại làm phiền anh....” 

Lời còn chưa nói hết, đã bị Lệ Đông Sâm gõ mạnh đầu: “Chúng ta có quan hệ thế nào, còn nói làm phiền, em cố ý chọc giận anh đúng không, Trăn Trăn, đời này nếu như anh muốn kết hôn, sẽ chỉ cưới em thôi.”

"Vậy thì lúc nào anh cưới em?” Liên Trăn ngước đôi mắt long lanh như nước từ trong ngực anh: “Anh đã nói rất lâu rồi, Hoa Phỉ quen bạn trai sau còn sắp kết hôn.” 

"Em hâm sao?” Lệ Đông Sâm cười nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt cô, trong lòng mềm như vũng nước.

Liên Trăn nhăn nhó mân mê bờ môi nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm: "Đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.” 

Mắt ưng của Lệ Đông Sâm nheo lại, dùng sức hôn cô, hôn đến khi cô thở hồng hộc mới dừng lại thấp giọng nói: "Năm nay nhất định sẽ cưới em, bà xã.”

"Gọi ai là bà xã vậy.” tất cả tủi thân và đau lòng đều tự dưng tan thành mây khói trong hai chữ cuối cùng của anh, Liên Trăn e lệ quay lưng đi.

"Nói em đó, bà xã, cùng anh đi về nhà được không.” Lệ Đông Sâm ôm lấy cô từ phía sau, dụ dỗ nói: "Căn nhà đó là của em.” 

"Còn chưa kết hôn, không muốn.” Liên Trăn quật cường lắc đầu: “Đông Sâm, em biết anh có ý tốt, có điều em không muốn để cho mẹ anh xem thường em như thế, người nhà em chắc chắn cũng sẽ không bằng lòng.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi