CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1050

“Phương Thanh Liên, tôi đã sớm nói rồi, đừng có đến tìm tôi, tìm tôi cũng vô dụng.”

“Những tình cảm khi cô cứu tôi đã sớm không còn giá trị khi cô âm mưu làm tổn thương Khuê Khuê, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì rồi, tôi cũng sẽ không thương hại cô dù chỉ một chút.”

Dứt lời, anh lại lần nữa nhấn số điện thoại nội bộ: “Gọi mấy bảo vệ lên đây.”

Phương Thanh Liên lập tức bò qua, dùng sức nắm lấy quần áo Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, không được, van xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy.”

“Bé con vô tội, van xin anh cứu nó!”

Lục Kiến Thành không muốn nói nhảm với cô ta.

Bây giờ ngay cả nhìn Phương Thanh Liên anh cũng khinh thường.

Cứ vậy yên lặng đợi bảo vệ lên.

Hai phút sau, bảo vệ lên đến nơi.

“Mang cô ta xuống.”

Nói xong câu này, Lục Kiến Thành quay lưng lại, không nhìn Phương Thanh Liên.

Cơ hội ngàn năm có một, cũng có thể là cơ hội cuối cùng, sao Phương Thanh Liên có thể từ bỏ được chứ?

Cho nên cô ta kiên quyết không buông tay.

Nhưng mấy người bảo vệ này cũng không phải để làm cảnh.

Một người nắm lấy tay cô ta, mạnh mẽ gỡ ngón tay cô ta xuống.

Sau đó trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.

Phương Thanh Liên lập tức gào khóc: “Kiến Thành, bé con vô tội, anh cho mẹ con tôi một đường sống đi!”

Lục Kiến Thành vẫn quay lưng về phía cô ta như cũ, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động.

Ngay lúc Phương Thanh Liên chuẩn bị bị kéo ra ngoài, đột nhiên cô ta điên cuồng giãy dụa, như điên lao vào trong.

Sau đó cầm lấy cây kéo trên bàn.

Cô ta đưa cây kéo đến trước bụng mình.

Phương Thanh Liên gào thét với bóng lưng của Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, anh có đồng ý hay không? Nếu như anh đồng ý, tôi cam kết sau khi sinh đứa bé này ra tôi sẽ đi rất xa, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh và Nam Khuê nữa.”

“Nếu như anh không đồng ý, để nó sinh ra trong sự khinh thường của mọi người thì không bằng bây giờ tôi giết nó cho xong.”

Phương Thanh Liên muốn hung ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Ngay cả bảo vệ đứng một bên cũng không nhịn được mà không rét mà run.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Kiến Thành đều không xoay người lại nhìn cô ta cái nào.

“Phương Thanh Liên, khổ nhục kế của cô không có tác dụng với tôi, hơn nữa tôi cũng không tin lời cô dù chỉ một chữ.”

Từng lời từng chữ của cô ta gần như là giả.

Đã không thể tin được gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi