Chương 1060
Nếu như làm không tốt sẽ là một xác ba mạng đó, sao ông ta có thể chịu nổi chứ?
Nhưng mà, nước mắt của Đỗ Quốc Khôn vô dụng với Nam Khuê.
Nếu nước mắt hữu dụng thì cô đã khóc một ngàn lần rồi.
Nhưng lúc này, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Điện thoại của Nam Khuê đã bị người ta cướp đi rồi ném thẳng xuống đất.
Mà những người bảo vệ cô lại lần lượt ngã xuống.
Một người, hai người…
Đến cuối cùng, những người vây xung quanh cô vốn đã ít, nay chỉ còn có mấy người.
Tình huống thê thảm trước mắt, Nam Khuê cũng không thể nào nhìn nổi nữa.
Khung cảnh rối loạn và đáng sợ, những tiếng hét như đâm vào tim vang lên.
Lúc này, dường như em bé trong bụng cũng cảm nhận được một, bắt đầu điên cuồng đấm đá.
Nam Khuê bị đau mà ôm bụng lại, muốn đứng cũng không đứng được, muốn ngồi cũng không dám ngồi, lại không có chỗ nào để ngồi.
Không đến năm phút sau, hai người cuối cùng đứng cạnh cô cũng đã ngã xuống.
Nam Khuê biết, lúc này, dù cho cô có muốn trốn cũng không trốn được.
Cô không sợ chết!
Nhưng mà cô sợ các con trong bụng cô sẽ xảy ra chuyện.
Cô càng sợ hơn là nếu cô đi rồi thì Kiến Thành phải sống sao đây?
Cuối cùng, lúc bị người ta nắm lấy cánh tay, Nam Khuê không hề phản kháng.
Trước mắt cô, rất rõ ràng, có hơn mười người, một người phụ nữ đang mang thai như cô sao có thể thoát được chứ?
Nếu thuận theo, có lẽ còn có thể chịu khổ ít một chút.
Còn nếu phản kháng thì chỉ có thể bị đánh mà thôi.
Ngay lúc cô bị người ta lôi ra ngoài, đột nhiên Đỗ Quốc Khôn nhìn cô rồi điên cuồng hét lớn: “Khuê Khuê, bảo vệ bản thân thật tốt, cha lập tức đi tìm Lục Kiến Thành đến cứu con.”
“Còn nữa, cảnh sát, cha của con là cảnh sát.”
Nghe thấy câu cuối cùng này, Nam Khuê cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trước lúc bị đưa đi còn có thể biết được tin này, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng.
Cô đã từng tưởng tượng vô số lần rằng cha của cô có hình tượng thế nào?
Thậm chí cô còn từng cảm thấy sợ hãi, sợ là cha của cô sẽ là một con sâu rượu và dân cờ bạc giống Đỗ Quốc Khôn.
Nhưng ông ta nói, ông ấy là cảnh sát.
Thật tốt quá, cha của cô là một người anh hùng, một người cảnh sát nhân dân vĩ đại.
Thật tốt quá, cô thật sự rất hạnh phúc.
Suốt quãng đường đều xóc nảy.
Hệt như đã đi từ tối đến sáng rồi lại đi từ sáng đến tối.